Quan Kiện lắc đầu, rồi bước về phía cửa sau. Tiếng bước chân ở ngay phía sau lưng anh.- Cảm ơn Yasuzaki Satiko vừa nãy đã nói giúp tôi mấy câu. - Phía sau anh quả nhiên là cô.- Em chỉ nói thực lòng, nghĩ sao nói vậy thôi, như anh biết, trong tổ thí nghiệm, em không có quyền hành gì.Quan Kiện mỉm cười: “Bây giờ em định đi đâu?”.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nỗi đau của đom đóm - Phần 15 Phần 15Quan Kiện lắc đầu, rồi bước về phía cửa sau. Tiếng bước chân ở ngay phía sau lưnganh.- Cảm ơn Yasuzaki Satiko vừa nãy đã nói giúp tôi mấy câu. - Phía sau anh quả nhiên làcô.- Em chỉ nói thực lòng, nghĩ sao nói vậy thôi, như anh biết, trong tổ thí nghiệm, emkhông có quyền hành gì.Quan Kiện mỉm cười: “Bây giờ em định đi đâu?”.- Đi theo anh đến Đại học Giang Kinh. - Satiko cười cười có phần bí hiểm.- Em định đến chỗ bà mẹ à?- Em suýt nữa thì lừa được anh. Thực ra em vẫn đang đi học, may sao dịp này đượcđến Giang Kinh, nên em phải ở gần mẹ em chứ! Tổ điều tra có bố trí cho em ở kháchsạn nhưng em đã chủ động làm giảm chi phí cho họ, tối nào em cũng về chỗ mẹ em ở.- Em đang là sinh viên?- Vâng em học khoa Lịch sử mỹ thuật phương Đông - Đại học Kyoto. Dịp này đangchuẩn bị đề tài tốt nghiệp nên tương đối tự do, và mới có thể đi cùng tổ điều tra.“Yasuzaki Satiko!”, tiếng gọi tha thiết của Toyokawa Takesi vang lên từ phía sau.Yasuzaki Satiko “lè lưỡi” nhìn Quan Kiện, rồi quay lại gật đầu: “Anh ToyokawaTakesi có gì dặn dò không?”. Cô cũng dịch lại cho Quan Kiện nghe.Toyokawa Takesi hơi thay đổi sắc mặt, nói một câu gì đó. Quan Kiện dường như cóthể đoán chắc anh ta nói rằng: “Câu này mà em cũng phải dịch cho anh ta nghe à?”.Qủa nhiên Satiko nhìn sang Quan Kiện, dường như hiểu rằng anh đã đoán ra câu nóicủa Toyokawa Takesi, cô cười cười và nói câu gì đó. Vẻ mặt của Toyokawa Takesiluôn hiền hòa khi đứng trước Yasuzaki Satiko, anh lại nói mấy câu, nhưng YasuzakiSatiko lắc đầu, rồi lễ phép gật đầu, sau đó quay sang đứng bên Quan Kiện.Toyokawa Takesi lại gọi cô một tiếng, Satiko ngoảnh lại, thấy anh giơ bàn tay vớingón cái ngón trỏ ngón út duỗi thẳng, ngón giữa và ngón đeo nhẫn gập vào lòng bàntay.Đó là ngôn ngữ bằng tay của “love”.Satiko mình cười hơi có phần gượng gạo.- Sao em không để cho anh ấy tiễn em? Nam nhi bị từ chối như thế thì rất bẽ… - QuanKiện cho rằng mình đã đoán đúng.- Thoạt nhìn, anh không có vẻ là người hay tự đắc… - Satikok bình thản nói - Nhưngxem ra, nên giữ im lặng thì thích hợp với anh hơn.“Gì cơ?” Nhưng anh đã lại im lặng thật. Ngoảnh lại nhìn, thấy Toyokawa Takesi vẫnđứng trước ngôi nhà, gió thổi tung tấm áo khoác thụng và mái tóc dài bay bay, hơi cóvẻ “anh hùng tiu nghỉu” (sau khi bị mỹ nhân lạnh nhạt). Nhưng ánh mắt nhìn QuanKiện thì hơi “nóng”.Quan Kiện và Satiko lặng lẽ đi đến điểm đỗ xe buýt, cô bỗng nói: “Anh có thể nénđến giờ không hỏi gì cả à?”.- Hỏi gì cơ?- Hỏi rằng Toyokawa Takesi đã nói gì.- Đó là chuyện riêng của hai người, có thể là vấn đề tình cảm, anh lại “bát quái” đếnthế hay sao? À, anh có cần giải thích “bát quái” trong nghĩa Trung Quốc nghĩa là gìkhông?”.- Em chỉ mong anh đừng hiểu nhầm. Nếu anh ấy có ý muốn tiễn em về nhà, thì có lẽem sẽ ừ.- Nói gì thế… anh không hiểu lắm?- Anh thật là đơn giản!- Chẳng lẽ anh ấy…“Anh ấy muốn rằng tối nay em đừng về nhà”. Không hiểu sao Quan Kiện cảm thấygiọng Satiko rất “lạnh” khi nói câu này.- Tại sao em lại kể với anh? Anh thực không có ý muốn biết. - Quan Kiện nói cũng“lạnh” như thế.- Em chỉ đơn giản là muốn anh tin ở em.Quan Kiện nín lặng. Anh không dám hứa những chuyện mình không chắc chắn.- Em nói thẳng nhé. - Rốt cuộc vẫn là Satiko lên tiếng trước - Đứng trước các thànhviên của tổ, em buộc lòng phải giữ khoảng cách nhất định với anh. Nhưng thực lòngem rất muốn được anh tin cậy. Hai bên tin cậy lẫn nhau thì sẽ càng có lợi cho việcđiều tra của nhóm, và càng có lợi cho anh và việc điều tra hai vụ án kia.Mình không nhận ra việc tin cậy cô ấy và việc điều tra Thi Di, Văn Quang bị hại cóliên quan gì đến nhau?- Các sự việc xảy ra hai hôm vừa rồi cho thấy anh thật sự có khả năng đặc biệt; anhchỉ cần thật sự hiểu rõ mình nên vận dụng nó như thế nào trong quá trình hợp tác nàythì anh có thể làm rõ sự thật về cái chết của bạn gái anh… kể cả… Dù đó có thể là sựthật mà anh không muốn biết, thì em vẫn tin rằng anh có đủ can đảm để đối mặt vớinó.Sự thật mà mình không muốn biết? Quan Kiện hơi chột dạ Ý cô ấy là gì nhỉ?- Được, anh tin ở em. Nhưng cũng mong em sẽ thành thực với anh. Sự tín nhiệm baogiờ cũng phải có từ hai phía, đúng không? Em có thể không trả lời, nếu thấy khôngtiện nói, nhưng anh hứa là anh sẽ thành thực. Được chưa? - Đây là điều Quan Kiện khigiữ im lặng vẫn muốn nói ra.Anh thoáng cảm thấy yêu cầu của hai bên đều là quá lý tưởng hóa.Cho nên anh không hy vọng Satiko sẽ nhanh chóng nhận lời.Nhưng cô đã nhìn thẳng vào mắt anh, rất chân thành gật đầu.- Anh muốn hỏi em câu này, dễ trả lời thôi. Đôi hoa tai đom đóm của em từ đâu mà có?Satiko ngạc nhiên: “Anh không biết thật à?”.- Anh chỉ biết Thi Di… bạn gái anh… cũng có một đôi.- Thế thì anh phải học lớp bổ túc đi!- Ngành y không mở lớp về đồ trang sức của nữ giới… mà dù có mở thì anh cũngkhông học nổi.- Ý em là anh nên bổ túc các bài liên quan đến cuộc điều tra của chúng ta. Tác phẩmgốm sứ nổi tiếng nhất của ông Yamaa cha là gì?- Hỏi về lịch sử nghệ thuật Nhật Bản thì anh đành nhận điểm 0 vậy!- Tác phẩm tiêu biểu của ông ấy là “ Huỳnh hỏa trùng tương vọng” – Đom đóm ngóngnhìn nhau. Chủ thể của tác phẩm ấy là một đồ sứ có dáng thon dài, tựa như lọ hoa, tochừng bốn mươi centimet, hai đầu có 2 con đom đóm bé bằng cái móng tay út đangđậu, ngó nhìn nhau. Cho nên, đồ sứ ấy phải bày nằm ngang mới đúng kiểu. Cácchuyên gia đã nhận định rằng, tác phẩm ấy, nhất là đôi đom đóm, từ đường nét chođến chất men đã đạt trình độ tuyệt mỹ. Nhìn từ góc độ nghệ thuật thì đỉnh cao chính làhai con đom đóm ấy… hình như chúng có thần thái…- Nói quá lên rồi! Đom đóm bé tẹo mà có thần thái? Thần thái gì?- Bế tắc, buồn bã, bi thương… phần nhiều họ nói thế. Hình như giới phê bình nghệthuật đã cảm nhận và kết luận như vậy, và cũng phù hợp với phong cách sáng tạo củaông Yamaa Tsuneteru. Tác phẩm “Huỳnh hỏa trùng tương vọng” ấy đã gây tiếng vang,rồi một thương ...