Danh mục

Nỗi đau của đom đóm - Phần 20

Số trang: 5      Loại file: doc      Dung lượng: 52.00 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

- Hai người đang làm gì thế hả? Một giọng nói oang oang thô nháp vang lên, mắt Yamaa còn hơi nhòe nhưng anh nhận ra đó là Kuroki Katsu- Không, anh Kuroki Katsu à, tôi vừa bị trượt ngã trên tuyết, bạn này… lau mặt hộ tôi. Không hiểu sao anh nghĩ rằng nếu mình nói thật thì cô gái này sẽ bị Kuroki Katsu bắt nạt.- Cô là học sinh mới à?- Vâng, chào anh Kuroki Katsu! Cô bình thản trả lời
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nỗi đau của đom đóm - Phần 20 Phần 20- Hai người đang làm gì thế hả? Một giọng nói oang oang thô nháp vang lên, mắtYamaa còn hơi nhòe nhưng anh nhận ra đó là Kuroki Katsu- Không, anh Kuroki Katsu à, tôi vừa bị trượt ngã trên tuyết, bạn này… lau mặt hộ tôi.Không hiểu sao anh nghĩ rằng nếu mình nói thật thì cô gái này sẽ bị Kuroki Katsu bắtnạt.- Cô là học sinh mới à?- Vâng, chào anh Kuroki Katsu! Cô bình thản trả lời- Cậu Yamaa to xác nhưng sức yếu nên mới bị ngã. Từ nay sau giờ học cậu nên tập võvới bọn tôi cho có bản lĩnh, mai kia đền ơn nước. Kuroki luôn tranh thủ để “bồidưỡng” Yamaa.Yamaa chẳng rõ mình có làm theo không, chỉ nói “cảm ơn anh, tôi sẽ chú ý hơn”Kuroki Katsu đi rồi, cô gái mới nói: “Em là Hòa Viêm Ngọc Tử”- Anh là Yamaa Tsuneteru- Em biết rồi. Hòa Viêm Ngọc Tử tủm tỉm cười- Biết rồi à- Mười tuổi đã biết làm thơ, ở Nara này không có mấy người… nhất là lại biết làmthơ Trung Quốc. Chắc anh chưa biết rằng mình đã nổi tiếng khắp vùng? Hôm nọ emđến chùa Todaiji thắp hương, thấy các nhà sư cũng đang bàn tán về anh. Những nămgần đây chắc văn thơ của anh đã tiến bộ rất nhiều, nếu có dịp nghe thơ anh thì tốt quá.- Không dám, gần đây anh đã ít làm thơ, mà lại mê nghệ thuật gốm sứ hơn.- Làm về gốm sứ, rất hay đấy. Văn học và nghệ thuật vốn không tách biệt, em thì rấtthích vẽ mong có ngày anh chỉ bảo cho.- Anh cũng rất mong được ngắm tranh của em.- Anh vừa nói rồi đấy nhé. Hòa Viêm Ngọc Tử lục túi áo lấy ra một cái hộp nhỏ menxanh lưu ly. Tính em hay khoe, hễ có tác phẩm chỉ lo không có ai nhìn, anh xem đi!Mở nắp ra, bên trong là một mảnh giấy nhỏ vẽ 2 con đom đóm nhỏ xíu. Chúng đangbay trên nền tối sáng lập lòe.- Ôi, anh không ngỡ ngàng quá đáng hoặc cố ý tâng bốc. Nhưng em vẽ 2 con đom đómnày sinh động như thật. Đúng là thiên tài! Yamaa tự nghĩ mình rất có năng khiếu thẩmmỹ- Anh bị em lừa rồi, em đâu có tài vẽ này. Đây là mẹ em vẽ, mẹ em dùng chất liệu đặcbiệt đến đêm nó có thể phát sáng. Vào mùa hạ, mở hộp này ra ánh lập lòe của chúngcó thể dụ các con đom đóm bay đến.- Nhưng, anh cảm thấy 2 con đom đóm này thấp thoáng 1 nét bi thương.- Anh có linh cảm thật tài tình! Hai con đom đóm này 1 con là mẹ em và 1 con là chaem.- Sao cơ, nhưng anh lập tức hiểu ra đó chỉ là 1 cách ví von mà thôi.- Cha em mất sớm, mẹ em luôn nhớ nhung da diết. Người ta vẫn nói, mỗi con đomđóm chính là 1 linh hồn đấy thôi? Yamaa Tsuneteru chợt thấy lòng se lại.Vài tháng sau, một buổi sớm Yamaa Tsuneteru đang rất hào hứng đạp xe đến trường.Kể từ khi quen Hòa Viêm Ngọc Tử mỗi ngày đi học là một sự hưởng thụ đối với anh.Ngồi trong lớp, mỗi lần ngẩng đầu lên anh đều nhìn thấy hình bóng thanh tú của cô.Tan học, việc cùng ngồi lại 1 góc bình luận không biết chán về nghệ thuật càng khiếncho 2 trái tim xích lại gần nhau hơn. Nhưng hôm nay vừa đến cổng trường anh cảmthấy có điều gì đó khác lạ. Giờ này mọi hôm thì Hòa Viêm Ngọc Tử đều đứng ở đâychào anh. Hai người nói với nhau vài câu. Nhưng lúc này anh bước đến gần thì nhận ravẻ mặt cô đang rất nặng nề.- Nghe nói ở hiệu sách mới có 1 tập tranh thuộc trường phái ấn tượng châu Âu. Chiềunay nếu em rỗi thì chúng ta cùng đi xem. Anh thân thiết nói.Ánh mắt Hòa Viêm Ngọc Tử nhìn về ngọn núi Kasuga xa xa, im lặng hồi lâu rồi mớinói “Thì ra là anh chưa biết”- Chưa biết về gì? Anh bỗng có 1 linh cảm chẳng lành.- Mấy tháng trời quen biết anh em rất vui, cô bắt đầu nhìn vào mắt Yamaa Tsuneteru.Nhưng chẳng rõ anh cần bao lâu để quên em?- Kìa nói gì thế? Anh rất sợ nhìn vào mắt người khác, nhưng lúc này anh nhìn cô rấtchăm chú. - Bao giờ mặt trời không mọc nữa thì anh mới quên em. Anh cũng chẳng rõtại sao mình lại bật ra câu này.Hòa Viêm Ngọc Tử tủm tỉm cười nắm lấy bàn tay anh. Anh nghĩ Hòa Viêm Ngọc Tửchỉ đùa tếu vậy thôi. Một bạn học bất chợt đi qua, nói với Yamaa Tsuneteru “Này,không được sa ngã”. Một bạn nữ cùng lớp, cả lớp chỉ có 2 nữ sinh - bước lại nói vớiHòa Viêm Ngọc Tử “Mình rất mến cậu, nhưng từ nay chúng ta phải giữ khoảng cách”Anh không nén được kêu lên! “Các người sao thế! Điên rồi à?”- Cô ta là người Trung Quốc, giọng Kuroki Katsu vang lên từ phía xa xa. Cô ta mạonhận là người Nhật, đó là sự sỉ nhục đối với mọi người.Yamaa Tsuneteru đờ người ra nhìn Hòa Viêm Ngọc Tử, cô nhận ra sự kinh ngạc vàlúng túng của anh, tay cô dần buông ra.Nếu những gì sách giáo khoa và báo chí nói là đúng: Trung Quốc đang ở trong thời kỳsuy sụp tan rã, người Trung Quốc chỉ có thể phù hợp làm lao công hoặc tiểu thương,còn người Nhật mới thật sự là dân tộc đầy trí tuệ, có khả năng thống trị các chủng tộckhác như người Cao Ly, dân đảo Okinawa, các bộ lạc và thổ dân Ayinu, người TrungQuốc, Mã Lai đều thua kém người Nhật. Nhưng Yamaa được biết, ở Nara có không ítngười Trung Quốc dù bị kỳ thị nhưng cũng không bị áp chế. Nếu Hòa Viêm Ngọc Tửđúng là người Trung Quốc thì vì sao cô phải giấu giếm.Giờ đây nghĩ lại, thì thấy đúng là cô ấy rất khác ...

Tài liệu được xem nhiều: