Phần 22Nhưng tại sao anh lại chọn Tokyo.Chàng trai học tập cực xuất sắc, anh có thể lựa chọn bất cứ trường đại học nào. Gia đình và các bạn đều cho rằng, chọn đại học Kyoto đỉnh cao là sáng suốt nhất, trường này ở gần nhà, môi trường sống cũng quen thuộc. Nhưng anh vẫn chọn trường Tokyo, tại sao? Nếu nói là vì muốn học Y, thì không có lý, vì cả Đại học Kyoto và Tokyo đều có ngành y với đẳng cấp cao, không kém gì nhau....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nỗi đau của đom đóm - Phần 22 Phần 22Nhưng tại sao anh lại chọn Tokyo.Chàng trai học tập cực xuất sắc, anh có thể lựa chọn bất cứ trường đại học nào. Giađình và các bạn đều cho rằng, chọn đại học Kyoto đỉnh cao là sáng suốt nhất, trườngnày ở gần nhà, môi trường sống cũng quen thuộc. Nhưng anh vẫn chọn trường Tokyo,tại sao? Nếu nói là vì muốn học Y, thì không có lý, vì cả Đại học Kyoto và Tokyo đềucó ngành y với đẳng cấp cao, không kém gì nhau.Chính anh cũng không thể nói cho rõ. Có lẽ, vì anh muốn chứng tỏ rằng chàng trai“yếu đuối” như mình cũng có thể thích nghi cuộc sống phiêu bạt xa nhà; hoặc chỉ cóthể nói đây là số phận sắp đặt.Sau vài tháng, anh vẫn thấy mình rất xa lạ với Tokyo; trận tuyết đầu mùa năm đó ởTokyo khiến tâm trạng anh càng nặng trĩu.Nghe nói tuyết ở Tokyo không nhiều, nhưng anh nhận ra rằng tuyết ở đây còn thêlương hơn cả Nara.Nhất là khi tuyết rơi trước ngày đông chí, mây đen sao mà dày và nặng trĩu, chúng hoàlẫn với khói của nhà máy và khói bếp của dân, cơ hồ muốn nuốt chửng cả thành phố.Ngày cuối tuần buồn tênh, anh bước đến đền Daifu Tenmangu Yushima (Ở phía BắcTokyo) từ lúc nào. Vị thần linh ngồi trên đài cao sẽ phù hộ cho các sinh viên thành tâmđỗ đạt, nhưng anh biết rằng lúc này mình dù lòng thành đến mấy xin thần phù hộ cho,thì anh cũng không thể gượng hoà nhập với cái thành phố xa lạ này, chứ đừng nói làvề thành công trong học tập. Vào trường đại học hàng đầu về y khoa này rồi, anh mớithấy vô số nhân tài đều đổ dồn về đây, chương trình học thì nặng hơn hẳn anh mườngtượng. Có lẽ vì anh chậm thích nghi hơn với môi trường, nên thành tích học tập chỉđạt trung bình. Từ bé đến giờ lần đầu phải nếm chút cay đắng, nên lòng tự tôn và tựtin của anh nhanh chóng co lại. Anh thậm chí đã có ý nghĩ quay về Nara để thi lại vàođại học.Anh cũng thắp hương cầu thần, rồi thở dài, cảm thấy mình thực đáng ngán - đã sa sútđến nỗi phải nhờ đến thần thánh giúp đỡ mình học tập! Anh ra sân, lững thững dạoquanh gốc mai có hình thù muôn vẻ, nghĩ thầm: “Trời tuyết rơi buồn thiu thế này, nếucó hoa mai nở thì dễ thường cảnh sắc sẽ được điểm tô một chút sinh khí”.- Phải hai tháng nữa mới đến mùa hoa mai nở, sao anh đã đứng tần ngần mãi bên gốcmai? Sốt ruột quá à?Yamaa Tsuneteru quay lại, mấy tháng nay, lần đầu tiên đôi mắt anh mới hơi sáng lên.Anh định nói nhiều điều nhưng không hiểu sao miệng cứ cứng ngắc.- Này, anh nói xem, sao tuyết lại rơi? Khiến cho Tokyo bị che lấp hết cả vẻ đẹp. - Cônói vừa như trả lời vừa như hỏi.- Anh cũng cảm nhận như thế. Bao kiến trúc vốn đã cứng nhắc, dưới màu trắng đángsợ trông càng vô duyên! - Hai chân anh hơi run run.- Đáng thương nhất là các du khách và các du tử đã lầm coi đất khách là cố hương,hoặc căn bản chẳng biết quê mình ở đâu, đành đứng run rẩy trong gió lạnh, nhưnglòng còn lạnh hơn nhiều!- Nhưng nếu may mắn gặp cố tri nơi đất khách, thì dù chân tay lạnh cóng nhưng lònglại ấm nồng, đến mức có thể làm tan cả tuyết băng. Và chỉ lúc đó mới nhận ra rằngngày trước phải tha hương đi xa, người ngoài cho là vô lý, mình thì mơ hồ nghi hoặc,nay mới thấy đó là đi xa để gặp một duyên tơ từ kiếp trước…- Anh vừa dâng tràn cảm hứng, lại vừa mong gặp tiền duyên, đâu có giống một anhsinh viên y khoa? Cái đầu anh cần được làm cho mát đi! - Cô gái bỗng bật cười. - Emsẽ giúp anh.Yamaa phát hoảng. Phía trước sáng loáng, mặt mũi đau rát, lạnh tê. Mặt anh đã phảinhận một nắm tuyết.Có điều, lần này nụ cười vẫn soi trong mắt anh. Nụ cười chân thành của Hà Linh Tửđang ở trước mặt anh.- Linh Tử! Anh cứ tưởng không bao giờ được gặp lại em nữa! - Yamaa ôm chầm lấynàng.Linh Tử dựa đầu vào vai anh hồi lâu, rồi bỗng nhẹ nhàng đẩy anh ra, cúi đầu nói: “Rấtxin lỗi anh. Năm đó em lẳng lặng bỏ đi cũng vì bất đắc dĩ mà thôi”.Yamaa cũng nhận ra mình có phần thiếu ý tứ, anh gật đầu: “Tình cảnh ngày ấy củaem, anh hiểu. Nếu ở vị trí của em, anh cũng làm như vậy. Nghe nói sau khi em và mẹem đi rồi, có một lô hiến binh tìm đến Nara”.- Em lẳng lặng bỏ đi, nhưng chính em cũng bị trừng phạt: em vừa muốn anh mauchóng quên em đi, lại vừa mong anh nhớ mãi em; em bị dày vò ghê gớm. - Nàng ngẩngmặt lên ngắm khuôn mặt tuấn tú đã không còn nét ấu trĩ của Yamaa Tsuneteru.Nghe xong những lời này, anh càng tin chắc việc mình đến Tokyo để chịu bức xúcchính là sự sắp đặt của số phận. Tình cảm thuần khiết cách đây ba năm chính là tìnhyêu chớm nở.Linh Tử nói: “Cho nên, em không muốn để cho sự tình cờ thấy anh hôm nay bị trôi đi.Em nghĩ, đúng là số phận sắp đặt, em nên đầu hàng số phận!”Anh nhìn Hà Linh Tử, nàng đã càng tinh khôi diễm lệ hơn xưa. Anh cười nói: “Anh sẽkhông để em phải xa anh hơn nữa”.Linh Tử cũng cười: “Thế ư? Anh có thể quyết định à?”. Một nét u buồn thoáng hiệntrong đôi mắt, nàng bỗng mạnh dạn nói: “Em không rõ có nên nói… có lẽ anh khôngnên gần em quá, anh sẽ bị tổn thương”.Yamaa sững sờ, nhưng lại nói ngay, rất hiền hoà: “Đây là lựa chọn của an ...