Danh mục

Nỗi đau của đom đóm - Phần 29

Số trang: 6      Loại file: doc      Dung lượng: 57.50 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
Thu Hiền

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Phần 29Bà đã từng khoan dung cho lũ quỷ dữ hoành hành ở chốn thiêng liêng (còn bị gọi là “đất ma”) này, bà chưa dám đứng lên đối mặt vì sợ mất mạng đó thôi. Lúc này bà Sái đang thành kính cầu nguyện chúa Trời hãy tha thứ cho bà bao năm qua đã nhu nhược và bị danh lợi gặm nhấm, chỉ ham tính toán được mất, khiến bà trở thành nô lệ của quỷ dữ, không dám tìm hiểu cái bí mật kia. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nỗi đau của đom đóm - Phần 29 Phần 29Bà đã từng khoan dung cho lũ quỷ dữ hoành hành ở chốn thiêng liêng (còn bị gọi là“đất ma”) này, bà chưa dám đứng lên đối mặt vì sợ mất mạng đó thôi. Lúc này bà Sáiđang thành kính cầu nguyện chúa Trời hãy tha thứ cho bà bao năm qua đã nhu nhược vàbị danh lợi gặm nhấm, chỉ ham tính toán được mất, khiến bà trở thành nô lệ của quỷdữ, không dám tìm hiểu cái bí mật kia.Cầu nguyện xong sẽ là gì? Có lẽ sẽ là ngày cuối cùng của mình. Nếu quỷ dữ muốnthực hiện lời cảnh cáo của nó từ nửa thế kỷ trước, thì cũng đành vậy. Chúa Jesus ngàyxưa đã phải chịu cực hình ra sao? Sự hy sinh của bà miễn là có giá trị thì âu cũng làmột việc làm công đức.Khi bà đang cầu nguyện thì cánh cửa ngách đang hé mở bị đẩy ra nhẹ nhàng, một bóngđen đứng ở cửa. Bà Sái lặng người: tại sao nó đến nhanh như thế? Bà đã ngồi lâutrong bóng tối, nên mắt đã quen, bóng đen ấy dần hiện ra rõ ràng, lòng bà càng trĩunặng: “Thì ra là anh ta!”Kể từ ngày Thi Di bị hại, Quan Kiện thấy thế giới xung quanh anh đã sụp đổ. Khi đẩycửa chính bước vào giáo đường, Quan Kiện nhìn thấy bà xơ họ Sái nằm trên vũngmáu, cảm giác này lại xâm chiếm lòng anh dữ dội. Tấm áo lễ màu trắng bất lực buôngthõng dưới cái bàn sắt vẫn đặt hòm công đức mọi ngày.Mình có thể nhìn thấy cái chết mà không thể ngăn chặn bi kịch xảy raChính điều này đã là 1 bi kịch quá lớn! Nhắm mắt lại nhìn thấy 1 cái xác, cái xáctương lai, đang nằm vật trên chiếc giường sắt. Anh đã không thể phân biệt nổi đó là“bọn chúng” lại xuất hiện hay đó là hình ảnh in sâu trong vỏ đại não của mình.Điều này cũng chẳng quan trọng, điều quan trọng là các cuộc tàn sát đẫm máu, nhữngsinh mệnh phải ra đi dưới lưỡi dao mổ… sẽ còn xảy ra với những người quen vàngười lạ. Và cả mình nữa, mình đã trở thành cái gì? Nhân vật mục kích hàng loạt cáichết? Gánh chịu vô số đau đớn? Mình đâu phải là Jesus!?Tâm trí và cơ thể cùng quằn quại, Quan Kiện không thể nằm yên, anh ngồi bất độngở đầu giường, nhắm mắt. Anh không thể không nghĩ đến Thi Di, Văn Quang, nhữngngười đã chết và sẽ chết. Nếu nói lúc này anh đang “suy sụp” thì chưa đủ và cũngkhông đúng. Anh thậm chí đã nghĩ có lẽ mình chết đi thì mới giải quyết được cốt lõicủa mọi vấn đề. Tại sao cứ phải vào lúc này thì mình mới thể nghiệm được ý nghĩađáng buồn của cái tên mình?Sao mình phải bi quan thế này? Chỉ trong vòng 2 tháng đã chứng kiến bốn vụ thảm sátcực dã man đối với những người ít nhiều có liên quan đến mình. Chỉ có kẻ vô tâm, vôcảm hoặc mắc bệnh thần kinh thì mới không bi quan ngao ngán. Anh đã bước ra đếncửa từ lúc nào chẳng biết.- Kiện à! Sao không nằm nghỉ nữa? Con lại định đi đâu thế? Bà Vạn Đình Phươngđang lúi húi trong bếp đã kịp thời gọi anh.- Con không ngủ được, muốn ra ngoài đi dạo 1 lát.- Mẹ sẽ đi với con! Bà Phương vội lau tay vào tạp dề.- Mẹ hãy tha cho con đi, được không? Con chỉ muốn đi dạo 1 mình cho yên tĩnh, ngồinhà buồn quá. Quan Kiện nói để mẹ yên tâm và hứa sẽ sớm trở về ăn bữa tối.Quan Kiện đạp xe lao nhanh men theo bờ sông Ngân Kỳ đang lấp lánh ánh bạc, nhưmuốn để cho gió rít bên tai, xua đi bao nỗi phiền muộn.Đôi chân anh đã bắt đầu tê cứng, tâm trạng anh hình như cũng càng nặng trĩu.Anh dừng lại, nhận ra mình đã đi đến cầu Trúc Lam. Cầu Trúc Lam là 1 trong “mườinơi có ma ở Giang Kinh”Nghe đồn rằng khi gặp ma, nếu dùng cái giỏ tre buộc sẵn thừng ở dưới cầu mà múcthì giỏ vẫn giữ được nước. Ngày trước mỗi lần nghe ai nói thế, Quan Kiện vẫn cườiđau cả bụng.Có mấy học sinh trung học đang cười giòn tan, thả những cái giỏ tre xuống sông NgânKỳ (Hàng ngày đều có hàng trăm người dân thành phố hoặc du khách đến chơi cái tròvui này, địa phương cấm mãi chẳng được, thế là thành phong tục). Họ múc lên 1 sốcọng cỏ, nước thì chảy hết sạch. Đám học trò đi rồi, Kiện bước lên, rồi cũng múcchơi.Nếu không phải là “ma dẫn lối, quỷ đưa đường” thì anh chẳng còn cách khác để giảithích hành động của mình.Và càng không thể giải thích nổi tại sao anh lại múc được đầy nước!Soi vào giỏ nước, anh thấy khuôn mặt mình đang sóng sánh.Mặt anh dần biến thành nhiều chiếc giường sắt, người nằm trên giường mặc áo trắngtinh. Một trong số đó chính là anh. Những con cừu non đang chờ làm thịt!Anh buông ra, cái giỏ rơi xuống và vẫn treo lửng lơ dưới cầu. Nhưng nước thì đã chảymất tự bao giờ rồi.Ôi, Gặp ma!Kiện đã tin lời của Âu Dương San. Mình đã gặp ma thật!Không những gặp ma, mà còn gọi được ma đến, vì mình, nên những người quen đềubiến thành ma rồi. Mình đúng là cốt lõi của mọi việc, liệu có phải nếu mình không tồntại nữa, thì tất cả những chuyện tà ma và hãi hùng sẽ tan biến?Mình sẽ còn phải nhìn thấy bao nhiêu xác chết bị mổ phanh?Có lẽ, mình đâm đầu xuống sông Ngân Kỳ thì mọi đau buồn sẽ chấm dứt, mọi bi kịchsẽ có hồi kết? Kiện co chân gác lên lan can cầu.Trên cầu, xe cộ và người qua lại đông đúc hối hả, không một ai chú ý đến anh đang ởtư thế nguy hiểm. Bỗng có một đôi tay ôm chặt lấy lưn ...

Tài liệu được xem nhiều: