Danh mục

Nỗi đau của đom đóm - Phần 3

Số trang: 7      Loại file: doc      Dung lượng: 58.50 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
Jamona

Phí tải xuống: 2,000 VND Tải xuống file đầy đủ (7 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Phần 3Hôm nay là mẹ khóc. Ba tất nhiên là cũng muốn khóc, nhưng sẽ cố nén nước mắt, cũng giống như mình bây giờ vậy.Có thể là ông nội sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa. 2 tiếng trước, ông còn đánh cờ ở nhà văn hoá dành cho người cao tuổi mà.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nỗi đau của đom đóm - Phần 3 Phần 3Hôm nay là mẹ khóc. Ba tất nhiên là cũng muốn khóc, nhưng sẽ cố nén nước mắt,cũng giống như mình bây giờ vậy.Có thể là ông nội sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa. 2 tiếng trước, ông còn đánh cờở nhà văn hoá dành cho người cao tuổi mà.Còn nhớ lần trước lúc “bọn họ” đến, chị hàng xóm xinh như hoa kia, sau khi bị xe tảitông, cũng không bao giờ tỉnh lại được nữa.Nghĩ đến đây, Tiểu Quan Kiện đột nhiên thấy đau lòng, họ đều là những người mà nórất yêu mến, sao lại có thể không bao giờ tỉnh lại nữa chứ? Có phải là vì nó đã nhìnthấy “bọn họ”?*“Bé Quan Kiện nè, con có thể nói cho bác sĩ biết, chiều hôm qua con đã nhìn thấynhững gì không?”Ở đây có cái mùi cồn mà nó ghét cay ghét đắng.“Bọn họ.”“‘Bọn họ’ có hình dạng như thế nào? Nói cho chú biết có được không?”“Con không quen họ, hình như là người lạ.”“Vậy những ‘người lạ’ đó khoảng bao nhiêu tuổi? Là bác, là dì hay là các bạn nhỏ?”“Con nhìn không rõ, có lúc thì thấy giống ông nội con, có lúc lại thấy giống một conkhỉ, con thực sự nhìn không rõ. Con không lừa chú đâu.” Tiểu Quan Kiện nhìn thấytrong ánh mắt của người mặc áo khoác trắng này lộ vẻ hoang mang khó hiểu: “Mẹcon bảo trẻ con nói dối là không ngoan, con thật sự không lừa chú đâu!”“Bây giờ con có thể nhìn thấy ‘bọn họ’ không?”“Không.”“Con nhìn kỹ xem, trước mặt con là ai?”Hai đồng tử (con ngươi) của Quan Kiện đen nhánh, nhìn chằm chằm về phía trước,nhìn chăm chú có đến mấy phút, sau đó chỉ nói mấy tiếng: “Là chú!”Sau khi kiểm tra, bác sĩ khẳng định: “Thật ra trong đầu của Tiểu Quan Kiện… có mộtthế giới tưởng tượng rất phong phú, điều này rất thường gặp ở trẻ trong độ tuổi này,rất phổ biến. Một người bạn thân chỉ có trong tưởng tượng, một lần đi chơi công viêntưởng tượng, gặp mặt người thân trong tưởng tượng… …”Nhưng trong lần khám bệnh sau đó, bác sĩ đã thay đổi quan điểm một cách triệt để.Lúc bắt đầu, cũng là câu hỏi đó, vẫn là câu trả lời đó, tất cả đều giống như lời thoạiđã được tập luyện kỹ trong những vở kịch.“…Con không gạt chú đâu.”“Bây giờ con có thể nhìn thấy ‘bọn họ’ không?”“Không.”“Con nhìn kỹ xem, trước mặt con là ai?”Im lặng hồi lâu, khoảng thời gian im lặng lần này còn dài hơn lần trước nữa.Đôi mắt Tiểu Quan Kiện được bao phủ bởi một màn sương, một màn sương xám đen,mặt nó càng tái xanh hơn.“Bọn họ… …”“Hả? Hình dáng của ‘bọn họ’ như thế nào?”“Con sợ quá… thật ra nó rất dễ thương, con sóc nhỏ đó, còn nữa, màu đỏ chảy tùmlum… máu!”Trong lòng bác sĩ hơi hoảng, nhưng ngay sau đó liền tự cười mình hoang đường, bènquay trở lại tập trung vào công việc, nghĩ cách làm sao chữa bệnh thần kinh cho chú bénày. Chuông điện thoại đột nhiên reo vang, là vợ của bác sĩ, cũng là một bác sĩ, vừa tanca trực đêm, gọi từ nhà đến. Bà nghẹn ngào: ”Không biết có phải là do bảo mẫukhông đóng chặt cửa lồng hay không, Mao Mao … bị Bạch Tuyết ăn mất rồi!Mao Mao là con sóc con nhà bác sĩ mới nuôi [Sao có bạn Sóc con ở đây nữa kà? ], cònBạch Tuyết là con mèo nhà bác sĩ.Bây giờ nhớ lại, Quan Kiện rất hối hận. Có lẽ, lúc đó mình không nên nói gì cả, thì sẽkhông bị thí nghiệm nhiều năm như vậy, sẽ không “vừa bước ra từ viện nghiên cứunày lại phải bước vô sở nghiên cứu nọ”. Tuy nhiên những người nghiên cứu đó lạichẳng thu được bất cứ kết luận nào. Anh dần dần hiểu ra, có lẽ mình có một khảnăng thiên phú, mà đồng thời cũng là một bất hạnh, một loại bất hạnh do chính bảnthân anh đã trải qua, mắt thấy tai nghe, đã trói buộc thể xác và tinh thần anh suốt baonăm.“Từ lúc 9h30 cho đến 10h15 tối qua, trong khoảng thời gian đó anh ở đâu?”Đây là thời gian xảy ra vụ án, mình là đối tượng tình nghi số 1.“Tôi ở bên Nguyệt Liên Đường trong rừng Tử Trúc của Đại học Giang Kinh.”“Trời mưa, anh đến đó làm gì?”Chứng cứ không có mặt tại hiện trường của Quan Kiện hoàn toàn không thuyết phục:Vậy xem ra nhân chứng còn “mấu chốt” hơn cả Quan Kiện – “Gia Cát Thắng Nam” –càng không thể nào lần ra. “Email thì có thể tự viết cho mình mà, đúng không? Tìmmột mailbox miễn phí trên mạng còn dễ hơn là tìm nhà vệ sinh công cộng trên phốdành cho người đi bộ ở đại lộ Nhân Dân nữa, không phải sao?” Tiếp đó cảnh sát chỉ racuộc gọi kết thúc lúc 9:34 trong điện thoại của Hoàng Thi Di. Cho dù là có ở gần ngaynhà giải phẫu, thì hai người cũng có thể nói chuyện bằng điện thoại. Đã xảy ra lâunhư vậy, muốn dùng vệ tinh để định vị cũng không được.“Nhưng… nếu thật sự là tôi sát hại Thi Thi, tôi hoàn toàn không cần thiết phải xuấthiện ở hiện trường một lần nữa”. Càng nói càng dở. Quan Kiện biết, cho dù mìnhkhông ở hiện trường, nếu không có người chứng minh cho sự trong sạch của anh, thìcảnh sát vẫn coi anh là nghi phạm số 1.“Anh làm như vậy, có thể là đang dùng logic ‘hung thủ làm gì mà ngốc như vậy’ đểrửa tội cho mình, tiện thể phá hỏng hiện trường, tạo sự đồng cảm cho nhân viên điềutra… …”“Tôi không cần sự đồng cảm của các ông!” Quan Kiện dường như hoàn toàn không đểý tới người đối diện là cảnh sát “mặt sắt đen sì”, nước mắt tuôn trào, “Chỉ có mình tôibiết mùi vị vĩnh viễn mất đi Thi Thi là như thế nào, tôi không hy vọng các ông hiểuđược bao nhiêu”.“Gần đây”, ngườii cảnh sát ho nhẹ một tiếng, “giữa 2 người có sự thay đổi nào vềmặt tình cảm không, ví dụ như, cô ấy đề nghị chia tay?”Để loại bỏ khả năng mưu sát vì tình?“Không có.” Đôi mắt Quan Kiện lại ươn ướt, đây là lần thứ mấy rồi?“Không có cô gái nào biểu lộ tình cảm với anh?”Để loại trừ khả năng mưu sát “tuyệt tình” sau khi đã thay lòng đổi dạ? Những câu hỏivô vị như vậy còn kéo dài bao lâu nữa đây?”Sếp Trần, tôi biết ông là nhân viên điều tra vụ án, cần tất cả sự thật và chứng cứ,nhưng, cô ấy là người con gái mà tôi yêu nhất, trong lúc này, lòng tôi rất rối, không thểgiải thích rõ các đầu mối được…””Hiểu rõ các manh mối là công việc của chúng tôi, đúng không? ‘Lòng rối loạn’ luônluôn là lý do của những kẻ bất hợp tác hoặc có ý che giấu. Đừng quên, cho đến giờanh vẫn ...

Tài liệu được xem nhiều: