Trung Quốc ngày...tháng...năm Tôi bắt đầu viết những dòng chữ này trên một vùng đất xa lạ không phải là quê hương tôi. Những dòng chữ được kết tụ bằng đau thương và nước mắt. Giấy bút là những trang vở học trò còn trắng một mặt, và những đoạn bút chì gẫy nhặt được trong thùng rác của một ngôi trường làng. Tôi đã viết bằng một bàn tay lở lói, chỉ còn ba ngón, để kể lại cho đời biết cuộc hành trình khốn khổ tìm tự do của một người con gái vượt biển, đã phải trải...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nỗi Khổ Của Một Thuyền NhânNỗi Khổ Của Một Thuyền Nhân Thy Vũ Thảo Uyên Nỗi Khổ Của Một Thuyền Nhân Tác giả: Thy Vũ Thảo Uyên Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 27-October-2012Trung Quốc ngày...tháng...nămTôi bắt đầu viết những dòng chữ này trên một vùng đất xa lạ không phải là quê hương tôi.Những dòng chữ được kết tụ bằng đau thương và nước mắt. Giấy bút là những trang vở học tròcòn trắng một mặt, và những đoạn bút chì gẫy nhặt được trong thùng rác của một ngôi trườnglàng. Tôi đã viết bằng một bàn tay lở lói, chỉ còn ba ngón, để kể lại cho đời biết cuộc hành trìnhkhốn khổ tìm tự do của một người con gái vượt biển, đã phải trải qua những chuỗi ngày bấthạnh, khủng khiếp nơi xứ lạ, quê người...... Đêm hôm đó những tiếng sấm sét nổ long trời như muốn xé tan màn tối đen kịt của đạidương, cơn bão vẫn cứ dữ dội vùi dập chiếc thuyền tị nạn nhỏ bé cho đến khi nó bị những cộtsóng thần đập tan ra từng mảnh. Dưới ánh chớp hình dáng chiếc ghe đã biến mất chỉ còn xót lạitrên mặt biển những mảnh ván, những cái đầu người đang sặc sụa lặn hụp, cùng những cánh taychới với vùng vẫy tuyệt vọng trong vùng nước bao la. Những tiếng thất thanh kêu cứu, tìm mẹ,gọi con, bị át đi trong tiếng gầm thét vang trời của gió bão.Tôi quờ quạng, ngụm lặn trong nước biển. Trong cơn sợ hãi, tôi vẫn còn đủ sáng suốt để nhớ tớiNhung, đứa em gái ruột 17 tuổi cùng vượt biển với tôi. Không biết nó còn sống hay đã chìm mấtrồi.- Chị Lụa ơi! Chị đâu rồi?Tiếng gọi của Nhung khiến tôi mừng rỡ, bơi tới hướng gọi, gào lớn:- Nhung ơi! Chị đây nè!Dưới ánh chớp, tôi nhìn thấy một cái đầu nhô lên khỏi mặt nước, đang bám một tấm ván nhỏ,trôi lại phía tôi. Tôi nhào tới, ôm lấy tấm ván thở dốc. Tôi nhận ra cái đầu là em tôi. Tấm vánchịu sức nặng của hai thân người bị chìm xuống. Nhung vừa phun nước vừa nói lớn:- Hai chị em mình cùng đạp phụ cho tấm ván nó nổi.Chúng tôi cùng nhau đạp, người lạnh run cầm cập. Cứ đạp như thế cho đến lúc cơn bão dịuxuống. Rồi ngưng hẳn. Biển lại êm dịu với tiếng sóng lao xao. Chúng tôi chẳng nhìn thấy gìTrang 1/8 http://motsach.infoNỗi Khổ Của Một Thuyền Nhân Thy Vũ Thảo Uyênngoài màn tối ghê rợn đang bao quanh.Hai chúng tôi đều mỏi chân, ngừng đạp nước. Tấm ván lại từ từ chìm xuống. Chúng tôi lại đạp.Hơi thở hai chị em phì phò. Tôi nói với Nhung:- Chị nghĩ là mình nên thay phiên nhau đạp thì tốt hơn. Người đạp, người nghỉ, để miếng váncòn nổi, nếu không thì chìm hết đó em ạ!Nhung nói trong hơi thở mệt nhọc:- Vậy chị nghỉ đi em đạp trước cho.Có tiếng quẫy nước bên phía Nhung, tôi buông thõng đôi chân để nghỉ ngơi. Nước biển ngậpngang vai. Thân người tôi đong đưa dưới nước.- Chị ơi!- Gì đó em?- Chị nghĩ có chiếc tầu nào đi qua đây để vớt tụi mình không hả chị?Nghe Nhung hỏi, tôi không biết trả lời sao, vì chính đầu óc tôi hiện giờ cũng rất hoang mang cókhác chi nó. Tôi im lặng một lúc, rồi khẽ nói:- Có chứ ! Nhưng phải đợi tới sáng thì họ mới thấy được tụi mình.Nhung nói đứt quãng trong hơi thở dồn dập:- Cầu trời...cho..họ...vớt mình.Thấy Nhung đã mệt, tôi bảo nó:- Thôi em nghỉ đi, tới phiên chị.Tôi bắt đầu đạp. Hai đứa chúng tôi im lặng. Trong không gian tối đen, chỉ còn nghe thấy tiếngsóng xô nhè nhẹ, tiếng đạp nước của tôi và tiếng thở mệt nhọc của Nhung. Những ánh chớpvẫn loé lên từ phía chân trời xa. Dường như cơn bão đã di chuyển về nơi đó. Không biết ở vùngđại dương ấy sẽ lại thêm bao nhiêu chiếc ghe vượt biển nữa bị nhận chìm như chúng tôi. Trời ơi!Thế giới có ai hiểu được cái giá của tự do mà chúng tôi phải trả nó đắt như thế nào không? Vậymà, từng có nhiều chiếc ghe với những thuyền nhân tả tơi còn sống xót sau khi trải qua nhữngnỗi kinh hoàng: Bão tố, đói khát và hải tặc, đã bị người ta xua đuổi thậm tệ khi cặp được lên đấtcủa họ.Gió lạnh thổi phơn phớt trên da mặt của tôi. Trong ánh chớp, tôi thấy tóc tai Nhung ướt nhẹp.Những lọn tóc ướt rũ xuống từ đỉnh đầu như những cái vòi con bạch tuộc đang bám chặt vàogương mặt tái mét của nóTuy sống ở vùng sông rạch Hậu Giang, cả hai chị em tôi đều biết lội, nhưng trong hoàn cảnhsóng nước mênh mông này, chúng tôi không còn cách nào hơn là phải cố bám lấy cái mảnh vánđể khỏi chết đuối. Tôi rùng mình chợt nghĩ đến tới lúc hai chị em tôi không còn có thể đạpchân, hay bám lấy mảnh ván này nữa vì kiệt sức. Mảnh ván này vuông vức chỉ có thể chịu đựngsức nặng của một người nằm thu mình trên đó như một tấm phản nhỏ, nổi lềnh bềnh để mặcTrang 2/8 http://motsach.infoNỗi Khổ Của Một Thuyền Nhân ...