Trường tôi đang học là trường năng khiếu nghệ thuật. Chúng tôi, những học sinh của trường, ngoài việc học các môn như những bạn trong những ngôi trường bình thường, còn học thêm vài môn đặc biệt. Như thanh nhạc, diễn xuất, nhạc cụ… Nhạc cụ lại chia nhỏ ra violon, piano, trompet, trống, guitar… Việc học khá vất vả. Vì là một ngôi trường đặc biệt đến thế nên học sinh của trường cũng có khối kẻ đặc biệt. Người là ca sĩ teen sắp ra album, người thì là diễn viên nhí đã từng đóng vài...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
NƠI NGỌN GIÓ DỪNG CHÂNNƠI NGỌN GIÓ DỪNG CHÂN Rate this postPhần 1.Trường tôi đang học là trường năng khiếu nghệ thuật. Chúng tôi, những học sinh củatrường, ngoài việc học các môn như những bạn trong những ngôi trường bình thường,còn học thêm vài môn đặc biệt. Như thanh nhạc, diễn xuất, nhạc cụ… Nhạc cụ lại chianhỏ ra violon, piano, trompet, trống, guitar…Việc học khá vất vả. Vì là một ngôi trường đặc biệt đến thế nên học sinh của trườngcũng có khối kẻ đặc biệt. Người là ca sĩ teen sắp ra album, người thì là diễn viên nhí đãtừng đóng vài bộ phim truyền hình, hay là tay piano đi thi quốc tế…Tôi không phải là một người nổi bật. Tôi chỉ là một học sinh bình thường, học ở lớppiano bình thường. Tôi không có ý định trở thành nghệ sỹ vĩ đại nào đó, hoặc thi tàiquốc tế, hoặc ra album. Tôi học piano chỉ vì thích. Nếu được thì sau này tôi sẽ gắn bóvới piano bằng cách trở thành một cô giáo dạy piano.Trong khuôn viên trường, tôi thích nhất là căn phòng ở cuối dãy lầu một. Căn phòng cómột cây piano và rất nhiều nhạc phổ, tuy đã cũ, nhưng vẫn chơi tốt, là nơi dành chonhững ai yêu thích piano đến đây tập luyện, hoặc hứng chí chơi vài đoạn. Từ cửa sốcủa căn phòng, nhìn ra sẽ thấy một khu đất nhỏ bị bỏ trống. Căn phòng và khu đất vốn ítngười ghé thăm vì sau khi trường được tu sửa thì có một phòng khác đẹp và tiện nghihơn.Thật may vì tôi vốn thích yên tĩnh và luôn có cảm giác lạc lõng với những “cậu ấm côchiêu” ở ngôi trường này. Một bữa, tôi rụt rè xin bác bảo vệ trồng hoa ở khu đất bỏhoang ấy. Bác cười hiền rồi đồng ý.Những người (hiếm hoi) đến chơi piano ở căn phòng này thường không chú ý gì đến tôi.Thi thoảng có người nhìn thấy tôi cắm cúi nhổ cỏ, gieo hạt hay tưới nước, họ… đóngcửa sổ lại. Tôi trồng hoa mười giờ, hoa cúc trắng ở một khoảnh riêng. Tôi gieo hạt hoahướng dương riêng ở một khoảnh đất khác, cách xa những luống hoa khác.Hoa hướng dương sau này sẽ vươn cao nên rất cần ánh nắng Mặt Trời. Khi tưới nướclên mấy hạt mầm mới gieo, tôi thường mường tượng ra một rừng hoa hướng dươngvàng rực rỡ như trong một tấm bưu thiếp mà mẹ đã tặng tôi. Khi hoa mười giờ nởnhững bông đầu tiên, cúc bắt đầu cứng cáp, hướng dương nảy mầm. Rồi khi tôi bắt đầutrồng hoa tú cầu, một cái đầu thò ra khỏi cửa sổ, hỏi:- Hoa gì đấy?- Hoa nào?- To nhất, màu xanh nhạt. Đằng ấy đang trồng đấy!- Tú cầu.Cậu ta nhìn chăm chú một lúc.- Tớ chưa từng thấy bao giờ. Đẹp đấy.Tôi biết cậu ta. Đó là Hoàng Linh, một trong số những học sinh nổi tiếng của trường.Cậu ta là nam sinh xuất sắc nhất của lớp piano cao cấp, nơi chỉ dành cho những năngkhiếu thực thụ, những nghệ sỹ nổi tiếng trong tương lai. Đã từng dự thi quốc gia, quốctế và đạt giải cao. Nhưng hai năm gần đây cậu ta không tham gia bất kì giải nào nữa.Dường như Linh thích hoa tú cầu. Sau lần đó, cậu ta thường ra xem hoa. Ngồi một chỗ,gần bụi hoa tú cầu rồi ngắm nghía. Ngoài việc đó ra thì cậu ta không làm gì cả. Thithoảng thì có tưới nước giùm. Dù không giúp được gì, nhiều khi tôi còn lo cậu ta làmúng mấy mầm cây mới, nhưng có bạn cũng vui. Tôi hỏi gì thì cậu ta trả lời nấy. Không ainói gì thì tôi làm việc của mình, cậu ta làm việc của cậu ta, dù việc đó có khi chỉ là ngồi.Linh không gọi tôi bằng tên, chỉ gọi là đằng ấy, hay này, hay cô gái thực vật. Tôi ghét cáitên Cô gái thực vật. Định bụng tìm cho cậu ta một cái tên nhưng nghĩ mãi vẫn chưa ra.Tụi con gái trong lớp tôi, nhiều đứa thích cậu ta lắm. Những chàng trai tài năng, vẻngoài khá như cậu ta, và thêm tính cách lạnh lùng nữa… “hút” các cô gái là chuyện bìnhthường nhất trong những chuyện bình thường.Tuy nhiên, khi đã khá quen thân với Linh, tôi không cho là cậu ta lạnh lùng. Đó chỉ là dotính cách cậu ta không thích nói nhiều, không thích phiền phức, và đôi khi hơi cáu kỉnh.Tính cách cậu ta dùng từ trẻ con có khi lại chính xác hơn.Những cô nàng thích Linh thấy tôi và cậu ta ở cạnh nhau thì lân la hỏi tôi xem chúng tôicó mối quan hệ nào đặc biệt không. Tôi lắc đầu. Họ à lên, ra chiều đã hiểu, và lại túmtụm nhau thoải mái “tám” về Linh, chẳng quan tâm sự có mặt (quá đỗi bình thường) củatôi nữa. Vẫn là những câu chuyện cũ, sao mà cậu ta cute thế, sao mà cậu ta chơi pianohay thế.Nhưng có thêm một câu chuyện khác mà tôi lần đầu nghe. Chuyện rằng ba cậu ta đã bỏđi theo một tình yêu nào đó. Mẹ cậu ta vì quá đau khổ đã uống thuốc ngủ tự tử, nhưngkhông chết, nhưng từ đó bà bị trầm cảm, đến con trai mình bà cũng không bao giờ nóichuyện hay nhìn. Vì gương mặt cậu ta giống bố.Hôm đó, lúc ra vườn hoa, nhìn Linh tưới mấy khóm hoa tú cầu, tôi tự hỏi có phải đó là lído cậu ta không tham gia một cuộc thi tài nào nữa? Và cậu ta có buồn không? Bất ngờ,hoàn toàn vô thức, tôi đột nhiên xoa đầu Linh, một cái xoa đầu nhẹ và nhanh. Mẹ tôi vẫnthường làm thế mỗi khi tôi lơ đễnh.- Làm gì thế?- Hoa hướng dương cao hơn tụi mình rồi.- Chỉ cao hơn cậu thôi.Tôi cười.Hoa hướng dương đã có nụ. Tôi rất phấn khởi. Hôm nào cũn ...