Danh mục

Nỗi nhớ

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 183.27 KB      Lượt xem: 13      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Phí tải xuống: 4,000 VND Tải xuống file đầy đủ (8 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Cô yêu anh mà không biết cách giữ anh, để rồi giờ đây mất anh cô mới nhận ra… nhận ra cũng muộn rồi. Giờ đây chỉ còn có mỗi mình cô còn nhớ anh, quan tâm anh - tình yêu đơn phương? *** Gửi đến anh - người bạn - người em yêu! Đang ngồi online, cô nhận được tin nhắn của anh... cô đọc và không nhắn tin lại.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nỗi nhớNỗi nhớ...!Cô yêu anh mà không biết cách giữ anh, để rồi giờ đây mất anh cô mới nhậnra… nhận ra cũng muộn rồi.Giờ đây chỉ còn có mỗi mình cô còn nhớ anh, quan tâm anh - tình yêu đơnphương?***Gửi đến anh - người bạn - người em yêu!Đang ngồi online, cô nhận được tin nhắn của anh... cô đọc và không nhắn tin lại.Anh gọi.- A lô. Có chi không?- Phải có chuyện gì mới được gọi hả? Sao không nhắn tin lại?- Ừ. ..Tui bận chút việc nên chưa đọc tin nhắn.- Ừ. Đọc rồi nhắn tin lại nghe.- Ừ.Cô tắt điện thoại rồi dán mắt vào máy tính và tiếp tục online.Điện thoại vang lên, tiếng chuông điện thoại cô cài riêng cho anh, sao hôm naynghe lạnh lùng ghê. Có lẽ cô đang giận anh thật rồi... Cô không nghe điện thoại,cô mặc cho anh cứ gọi mãi.Một tuần sau, anh nhắn tin như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Cô cũng trả lời tinnhắn một cách lạnh lùng với những từ ừ, vâng,.. Thật ra cô không có giận lâuđược, cô muốn gọi anh nhưng cô không thể. Ngoài cái vẻ có chút khó chịu, lạnhlùng và nóng tính của cô thì cô dấu sự quan tâm, yêu thương anh vào một góc choriêng mình. Có lẽ anh cũng không hiểu được hết con người của cô tuy hai người làbạn từ phổ thông.Mùa đông năm ấy, anh ngỏ lời yêu cô. Suy nghĩ mãi cũng chẳng biết trả lời ra sao,cô im lặng. Anh cũng im lặng, mỗi ngày vẫn đón cô đi chơi, vẫn tự ý gọi trà chanhnóng cho cô mỗi lấn đi uống coffee với bạn.Anh đi học xa nhà, mỗi năm chỉ có về bên cô khoảng mười ngày là cùng, ở xa vậymà yêu nhau cũng khổ lắm. Cô còn dang dở chuyện học hành, cô hứa học xong sẽcho anh câu trả lời....Đến sinh nhật lần thứ 22 của mình, lẽ ra cô phải vui lên mới đúng chứ. Đi sinhnhật cùng nhóm bạn học cùng lớp mà mặt cô cứ bịu xịu, cô buồn vì anh khôngnhắn tin, không gọi điện chúc mừng một lời nào. Cô buồn vì anh quên đi ngàynày,… buồn lắm cơ. Cô nhìn đồng hồ: 20h, 20h10, 20h35…. nhìn mãi 21h30,21h55... sao anh không gọi nhỉ? Có lẽ anh quên thật rồi.22h10, điện thoại reo vang. Nhìn điện thoại, mặt cô tươi lên như cây héo lau ngàygặp nước …thì ra là anh gọi.- Nghe nè.- Chưa ngủ hả?- Chưa. Có việc gì gọi muộn vậy?- Ừ… Chúc sinh nhật vui vẻ nhé! Anh thanh minh: Xin lỗi vì giờ này mới gọi, địnhlà người chúc đầu tiên nhưng không thực hiện được đành để cuối cùng luôn chobất ngờ.- Bất ngờ chi mô na. Ghét…- Ừ thì cứ ghét thoải mái đi.- Ghét cho biết mặt luôn.- Hôm nay có đi chơi đâu không?- Có. Tui đi… - Cô ậm ừ…- Đi với ai?- Đi với bạn?- Bạn nào? Con trai hay con gái?- Ừ. Tui đi với ai kệ tui, liên quan tới ông không?- Có chứ. Đi với con trai hả? Sao không nói?- Ừ… thì sao?- Sao gì nữa…- Tui đi với người yêu được chưa? Hic- Nhớ đó nghe…- Nhớ gì nhỉ? Tui chẳng có gì để nhớ cả…- Thôi, muộn rồi đi ngủ đi nghe. Ngủ ngon!- Tui… - Chưa kịp nói hết câu anh đã tắt máy.Có lẽ anh giận cô thật rồi. Kể từ ngày đó anh ít liên lạc với cô hơn, anh tỏ ra lạnhlùng. Nhưng tại sao anh không hiểu tính của cô vốn bướng bỉnh, nói năng ít suynghĩ chứ? Cô trách anh nên nói vậy thôi, chứ thật ra cô chẳng yêu ai ngoài anh.Cô nói dối anh là có người yêu, chứ thật ra cô vẫn luôn F.A mà, trong suy nghĩcủa cô trả lời vậy thử xem anh phản ứng thế nào? Cô luôn nói trống không, tỏ ramạnh mẽ và lạnh lùng với anh thế thôi chứ trong lòng cô luôn nén lại những tìnhcảm riêng dành cho anh.Cô nghĩ rồi anh sẽ bình thường trở lại như mọi lần. Chờ, đợi… đến hết năm.Đâu đó trong cô vẫn không thể hiểu được tình cảm của anh dành cho mình, có khinó quá thân, quá gần nhưng có lúc sao nó xa lạ quá. Cô ước gì anh và cô được ởcanh nhau như những đôi bạn của cô. Yêu mà không dám đối mặt, không dámnhận… để rồi khi người ta quay đi mới thấy tiếc nuối sao? Nhiều khi cô ngồi viếttin nhắn rồi xóa đi, không gửi, suy nghĩ mãi về ngày ấy – những ngày ngắn ngủi ởcạnh anh.***Một năm sau anh về thăm nhà, thăm ba mẹ. Anh nhắn tin mời cô đi cofee. Cô từchối vì sợ gặp anh. Anh hỏi: “Bận đi với người yêu hả sao không đi với tui?” Cônghẹn ngào… nhắn tin lại. “Đi thì đi.”Sau một năm nhìn anh thay đổi khác hẳn một năm trước, nhìn anh trưởng thành vàchín chắn hơn nhiều. Còn cô thì vẫn hồn nhiên, ngây thơ với mái tóc ngắn, ít nóicó chút nữ tính và bớt đi chút bướng bỉnh. Anh và cô nói chuyện huyên thuyên,thỉnh thoảng cũng tranh cãi lẫn nhau. Anh hỏi chuyện người yêu của cô, cô trả lờirằng không có. Anh trách cô nói dối. Cô lặng im…Rồi thời gian thấm thoắt trôi qua một ngày, hai ngày ba ngày,… rồi cũng sắp đếnngày anh phải đi học xa. Trước ngày đi, cô và anh đi cofee cùng bạn bè.Biết phải sắp chia xa nữa rồi, cô ao ước một cái nắm tay thật chặt, một cái ôm từanh nhưng anh đâu có biết?Vẫn giữ thói quen nhắn tin cho cô sau khi cô về đến nhà. Vẫn những câu quan tâmcủa anh: “Về đến nhà chưa?”, “Đi xe có lạnh không?”, “Coi ngủ sớm cho khỏe,thức khuya không tốt.”, “Chúc ngủ ngon…!”…Trong cô luôn có cảm giác anh vẫn còn yêu thương mình như một năm về trước…Chần chừ mãi cô mới nhắn ...

Tài liệu được xem nhiều: