Danh mục

Nỗi niềm dâu trưởng

Số trang: 12      Loại file: pdf      Dung lượng: 192.04 KB      Lượt xem: 13      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Về làm dâu nhà Minh, từ “cô út” được cưng chiều, Thảo bỗng trở thành một nàng dâu trưởng của gia đình chồng, cũng là dâu trưởng của cả họ với những trách nhiệm khá nặng nề. Từ dâu phố… Ngày Thảo (phường Xuân La, Tây Hồ, HN) quyết định lấy Minh, mẹ cô đã “tiên đoán”: “Con là út mà lại về làm dâu trưởng nhà nó rồi sẽ vất vả lắm đấy”. Đó là kinh nghiệm mà mẹ rút ra từ chính cuộc đời mình. Mẹ Thảo cũng là út lấy bố là con trưởng nên phải cố gắng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nỗi niềm dâu trưởng Nỗi niềm dâu trưởng Về làm dâu nhà Minh, từ “cô út” được cưng chiều, Thảo bỗng trở thành một nàng dâu trưởng của gia đình chồng, cũng là dâu trưởng của cả họ với những trách nhiệm khá nặng nề. Từ dâu phố… Ngày Thảo (phường Xuân La, Tây Hồ, HN) quyết định lấy Minh, mẹ cô đã “tiên đoán”: “Con là út mà lại về làm dâu trưởng nhà nó rồi sẽ vất vả lắm đấy”. Đó là kinh nghiệm mà mẹ rút ra từ chính cuộc đời mình. Mẹ Thảo cũng là út lấy bố là con trưởng nên phải cố gắng hết sức để làm tròn được những trách nhiệm nặng nề với nhà chồng. Lúc nghe mẹ nói, Thảo không để tâm và còn cãi lại rằng mẹ đã lo lắng thừa vì thời nay làm dâu khác xa với thời của mẹ. Nhưng đến bây giờ, cô thực sự thấm thía. Về làm dâu nhà Minh, từ một “cô út” được cưng chiều, Thảo bỗng trở thành nàng dâu trưởng của gia đình chồng và cũng là dâu trưởng của cả họ với những trách nhiệm nặng nề. Thảo “choáng nặng” từ ngày đầu về nhà chồng. Mấy ngày đám cưới phải đi lại tiếp khách khiến cô mệt rã rời, thế mà ngay sau buổi chiều đón dâu, Thảo đã được mẹ chồng giao nhiệm vụ sắp 5 mâm cỗ vì đoàn khách ở dưới quê lên dự đám cưới còn ở lại. Hai cô em chồng được “điều” giúp đỡ chị dâu nhưng chỉ nhúng tay vào gọi là, còn lại đều có ý “nhường” Thảo hết để xem chị dâu làm ăn ra sao. Xong mọi việc Thảo muốn về phòng nằm nghỉ nhưng mẹ chồng bảo: “Con xong việc rồi thì vào nhà ngồi nói chuyện với các bác kẻo mai các bác ấy về quê rồi”. Thế là Thảo phải ngồi hầu chuyện các cụ mà vừa cười vừa… ngáp đến tận hơn 11 giờ mới được… “tha”. Là công chức Nhà nước, Thảo phải tuân thủ giờ giấc làm việc nghiêm ngặt của cơ quan nhưng cô thường xuyên bị mẹ chồng lúc sai đi việc này, lúc sai mua thứ nọ. Thảo muốn phát điên mỗi khi công việc đang chồng chất mà lại nhận điện thoại của mẹ chồng bắt đi thăm hỏi người này người khác cùng bà. Nhiều lần cô không nghe rồi đến tối về giải thích “con có việc ra ngoài để quên máy ở cơ quan”. Thế là mẹ chồng “sưng” mặt với cô cả tháng. ưởng tuy có oai, nhưng để làm tròn nhiệm vụ cũng rất… oải! Ảnh: Images Đông anh em họ hàng ở quê nên nhà chồng Thảo lúc nào cũng có khách ở quê lên. Người thì lên chơi, hay có việc gì đó rẽ qua. Người đi vào miền nam cũng chọn nhà chồng Thảo làm chỗ “trung chuyển”. Mùa hè thì các cháu đứa lên chơi, đứa đi thi ĐH đều tập trung ở nhà chồng Thảo. Đặc biệt, người bị bệnh ốm đau phải đi bệnh viện tại Hà Nội thì nhà chồng Thảo là nơi họ đến đầu tiên. Là dâu trưởng, Thảo phải “thay mặt cả nhà” thu xếp giải quyết những việc đó. Có người ốm Thảo phải vào viện thăm hỏi quà cáp tận tình, “nếu không về quê người ta cười nhà mình không biết dạy dâu con”, mẹ chồng bảo cô thế. Các cháu lên chơi hè, Thảo cũng phải mua sắm cho ít nhất mỗi đứa một bộ quần áo tươm tất “cho chu đáo với vai trò bác dâu trưởng”. Đặc biệt là mỗi khi nhà có việc giỗ chạp (mà việc đó thì nhà chồng Thảo là trưởng họ nên một năm có đến gần chục đám) thì việc mua sắm những gì để làm cỗ, tổ chức ra làm sao, sắp xếp công việc thế nào, mẹ chồng giao cả cho Thảo, dù bà chỉ ở nhà còn cô thì vẫn bận việc cơ quan suốt ngày. Thảo bức xúc: “Mình còn có công việc ngoài xã hội chứ đâu phải chỉ suốt ngày ở nhà chơi không đâu mà nhà chồng bắt mình lo đủ thứ chuyện lớn nhỏ. Lúc nào cũng lấy lý do “vì chị là dâu trưởng” để đổ mọi trách nhiệm lên đầu mình. Những người họ hàng xa lắc rồi mà vẫn bắt mình phải thăm hỏi quà cáp, lương công chức của mình đủ nuôi con đã tốt lắm rồi lấy đâu mà “bao sân” hết như thế được”. … đến dâu quê Không sống cùng nhà chồng nhưng chị Oanh cũng phải đối mặt với hàng loạt trách nhiệm nặng nề mà mẹ chồng “gạch đầu dòng” cho chị từ ngày đầu tiên bước chân về làm dâu trưởng trong gia đình. Hai vợ chồng chị Oanh làm việc và sống tại Hà Nội còn nhà chồng ở Vụ Bản, Nam Định. Hơn trăm cây số mỗi lượt đi về như thế mà có bất cứ việc to nhỏ gì vợ chồng đều phải có mặt. Từ giỗ chạp, bốc mộ, họp họ đến cưới xin, nhà mới và thậm chí là bà đẻ, nhà chồng cũng bắt chị phải thăm hỏi không sót đám nào. Không phải chỉ gửi quà mừng mà phải về tận nơi mới được coi là chu đáo. Công việc hai vợ chồng chị đều bận rộn, ngày cuối tuần chị chỉ muốn nghỉ ngơi và tranh thủ dọn dẹp nhà cửa nhưng chẳng mấy khi không có việc bên gia đình chồng. Chị Oanh và chồng có lần không về mà chỉ gửi “phong bì” về, liền bị bố mẹ chồng mát mẻ “chị tưởng người nhà quê chúng tôi cần tiền của chị à”. Đúng là mỗi lần chị về, họ hàng đều đón tiếp nhiệt tình và chị cũng cảm nhận được những tình cảm chân chất, mộc mạc ấy. Khi chuẩn bị công việc, họ còn trêu chị: “Bác cả xem “chỉ đạo” như thế nào để chúng tôi còn làm theo”. Thực ra, chị Oanh không phải làm gì nhiều vì đã có rất đông các cháu làm. Họ hàng muốn chị về chỉ bởi vì chị là dâu trưởng nên trách nhiệm là phải có mặt. Thế nhưng, để mỗi lần “có mặt điểm danh” được như thế không hề đơn giản với chị. Vào những ngày cuối tuần thì không sa ...

Tài liệu được xem nhiều: