Danh mục

Nỗi oan

Số trang: 4      Loại file: pdf      Dung lượng: 212.20 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (4 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Có ai trong đời chưa một lần bị hàm oan? Nỗi oan có thể chỉ thoáng qua, dễ làm ta quên đi, nhưng cũng có những nỗi oan không hóa giải được, trĩu nặng vai ta suốt cuộc đời. Tôi có người chú làm việc cho một hãng hàng không Pháp, thỉnh thoảng ông đem về nhà những món ăn dành cho hành khách còn dư sau chuyến bay như xà lách, cà chua, sữa tươi, bánh ngọt… Gần 60 năm qua, tôi vẫn còn nhớ những miếng sandwich kẹp thịt gà thơm ngon tôi thường chia cho thằng em...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nỗi oan Nỗi oan TRUYỆN NGẮN CỦA THUỲ ANCó ai trong đời chưa một lần bị hàm oan? Nỗi oan có thể chỉ thoáng qua, dễ làm ta quênđi, nhưng cũng có những nỗi oan không hóa giải được, trĩu nặng vai ta suốt cuộc đời.Tôi có người chú làm việc cho một hãng hàng không Pháp, thỉnh thoảng ông đem về nhànhững món ăn dành cho hành khách còn dư sau chuyến bay như xà lách, cà chua, sữatươi, bánh ngọt… Gần 60 năm qua, tôi vẫn còn nhớ những miếng sandwich kẹp thịt gàthơm ngon tôi thường chia cho thằng em họ, bắt nguồn cho nỗi oan đầu đời năm tôikhoảng 7, 8 tuổi. Người xưa thường nói, khác máu tanh lòng quả không sai. Hai chị emtôi cùng ông ngoại nhưng khác bà ngoại. Đương nhiên bà ngoại ghẻ phải thương thằngem họ hơn tôi rồi. Thằng này bị bệnh suyển, kiêng thịt gà nhưng tôi đâu biết, nên nết“thảo ăn” của mình bị biến thành “độc ác”. Đi đâu bà ngoại ghẻ cũng “tố” tôi: “Cái connớ còn nhỏ mà ác, nó muốn cho thằng em nó mau chết đây mà.” Chết đâu không thấy,bây giờ thằng em đang là một đại gia ở Huế, con cháu đầy đàn.Đi học, cũng không tránh khỏi những hiểu lầm. Nhớ kỳ thi cá nguyệt năm đệ tứ, giờ VậtLý, nhỏ bạn ngồi bàn trên quay xuống hỏi: “Có phải đáp số là 20 Ampère không?” Tôivừa gật đầu là nó đem bài lên nộp ngay. Tính tôi cẩn thận, chờ đến giờ chót mới nộp bài.Cho nên sau khi làm xong, dò đi, dò lại nhiều lần mới phát hiện “cái bẫy” trong bài toán.Tôi sửa lại đáp số, nhưng không giúp bạn được vì nó đã ra về. Tôi nghĩ là tôi không cólỗi. Nhưng đáng tiếc là hầu hết các bạn tôi đều bị sụp bẫy, điểm thi dưới trung bình nêncùng đứng về phe nhỏ bạn kia, chì chiết, nguyền rủa tôi không tiếc lời: “Mặt mày sángsủa mà lòng dạ tối thui.”Tôi có nhỏ bạn khác, quen qua lời giới thiệu của đứa bạn thân nhân dịp ra Huế chơi. Nhỏnày rất đẹp, lại trùng tên với tôi, liên lạc thư từ một thời gian thấy cũng hạp nên càngthích. Kỳ thi bán phần năm ấy, nó nộp đơn thi tại Hội đồng Đà Nẵng, tôi mang số báodanh 1, nó số 2. Thật bất ngờ. “Ủa, sao mi không thi ở Huế?” Nó nói không ngần ngại:“Tao muốn ngồi cạnh mi để được mi giúp đỡ. Mi không ngại chớ?” Dĩ nhiên là tôi rấtngại nhưng cũng miễn cưỡng gật đầu. Đề thi phát ra, tôi viết bao nhiêu, để hở bài cho nótha hồ chép bấy nhiêu… chữ được chữ mất. Copy cũng là một nghệ thuật! Sai lầm của nólà lười biếng, không chịu học bài, nên không đoán được những nét chữ không rõ ràng củatôi. Ví dụ tôi viết “phác hoa”, thì nó lại viết “pháo hoa”, C2H5OH, thì nó viếtC3H5OH… chẳn hạn… Kết quả, tôi đậu, nó rớt. Trước khi trở về Huế, nó đến nhà chửithẳng vào mặt tôi: “Đồ bần tiện!”Ra trường đi dạy, lại bị học trò nghi oan. Không biết căn cứ vào đâu, các nữ sinh khẳngđịnh: “Cô bất công. Cô bênh học trò con trai, ghét học trò con gái.” Kỳ quá, nghĩ hoàikhông ra. Đúng là oan Thị Kính! Bây giờ gặp lại, các cô đã lên chức bà nội bà ngoại,nghe tôi nhắc đến chuyện xưa thì chỉ biết cười giả lả: “Hồi đó tụi em còn con nít mà cô!”Nhớ vào thời đất nước “mở cửa”, khoảng 1990, 1991 gì đó, những người viết trước 75bắt đầu “lên hương”, sách được tái bản nhiều lần, bán đắt như tôm tươi. Thời gian này,tôi được mời làm biên tập cho một tờ báo tư nhân nên cũng bị vướng nhiều nỗi hàm oan.Công việc của tôi là gom bài, chọn bài, sửa sang lại chút đỉnh rồi gửi cho nhà xuất bảnduyệt để cấp giấy phép. Dạo đó, tôi có rất nhiều cộng tác viên. Có em viết khá, đã có chúttên tuổi, nhưng cũng có em mới tập tành làm thơ văn, tôi phải góp ý nhiều để bài đượchay hơn. Trong số đó có một em sáng tác rất hăng say. Em viết không hay nhưng thấy emnhiệt tình quá nên tôi cũng ráng chọn đăng cho em một bài. Nào ngờ, nhà xuất bản khôngduyệt bài của em, phải gác lại, đây là việc ngoài tầm tay của tôi. Vậy mà sau khi báo pháthành, tôi nhận được lá thư của em với lời lẽ rất nặng nề, đại ý là : “Chị là người lớn màkhông giữ lời, hứa một đường làm một nẻo…”. Rồi vào một buổi trưa, tôi đang nhắm mắtnghỉ ngơi, bỗng có cú điện thoại, giọng nói đằng đằng sát khí làm tôi tỉnh hẳn: “Chị là đồphù thủy …” tiếp theo là những danh từ không có trong tự điển!!! Đại ý là tại sao tôi lạinói anh ta như vậy? Vừa nhận ra giọng Quảng Nam của anh bạn nhà thơ khá thân, chưakịp ngạc nhiên, chưa kịp phân bua, thì đầu kia đã dập ống nghe xuống cái “rụp” muốnđiếc lỗ tai, để lại mình tôi với bao thắc mắc. Ủa sao kỳ vậy, tôi đâu có nói gì! Suy nghĩhoài chỉ nhức đầu, tôi xem như không có người bạn này nữa. Chắc tại anh ta đã lầm tôivới một ai đó đã nói xấu anh.Và một nỗi oan đáng nhớ nhất trong đời, đó là lần tôi giới thiệu người em cô cậu ruộtmua căn nhà gần nơi tôi ở. Xem nhà xong, anh ta nói: “Em sẽ bán nhà ở Huế để mua nhànày.” Tôi khuyên: “Em phải bán nhà xong rồi mới mua cho chắc.” Anh ta không nghe, cứđặt cọc trước hai cây vàng để làm giấy tờ. Nào ngờ, căn nhà ở Huế không bán được, anhta gọi điện vào: “Chị lấy lại cọc cho em, có được không?” “Dĩ nhiên là không được rồi.”“Hay là chị cố gắn ...

Tài liệu được xem nhiều:

Gợi ý tài liệu liên quan: