An là cô bé tôi thích. Dâu Tằm là tên con mèo An được mẹ tặng nhân sinh nhật 10 tuổi. Mẹ kể, mẹ tìm thấy con mèo nhỏ nằm bẹp, rên yếu ớt, gầy guộc ở góc đường. Tôi thì sợ mèo, rất sợ. Phong nhặt chiếc lá đã úa màu nắng lên. Nghiêng đầu, rồi cậu nhắm mắt. Có lẽ một kí ức nào đó đã tràn về. Một mái tóc đen, hay một màu tím tràn khắp?
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nỗi sợ hãi ngọt ngàoNỗi sợ hãi ngọt ngàoAn là cô bé tôi thích. Dâu Tằm là tên con mèo An được mẹ tặng nhân sinhnhật 10 tuổi. Mẹ kể, mẹ tìm thấy con mèo nhỏ nằm bẹp, rên yếu ớt, gầy guộc ởgóc đường. Tôi thì sợ mèo, rất sợ.Phong nhặt chiếc lá đã úa màu nắng lên. Nghiêng đầu, rồi cậu nhắm mắt. Có lẽmột kí ức nào đó đã tràn về. Một mái tóc đen, hay một màu tím tràn khắp?“Chỉ có An mới mang lại cho mình những cảm giác ấy”.Gió lạnh vụt qua. Đút tay vào túi, cậu khẽ cười.“Ừ, cả những con mèo nữa”.***Tôi đã đi qua căn nhà ấy, có lẽ là hàng trăm lần. Ba năm trước, từ khi chuyển đếnđây, nơi đó vẫn gây cho tôi một cảm giác là lạ khó tả. Một căn nhà bình dị, cónhững bức tường cũ kĩ. Nhưng điều đặc biệt là nơi đây tràn ngập một sắc tím, màuchủ đạo như đã ăn sâu vào ngôi nhà. Một ban công trắng với đầy hoa ti-gôn tím,những chậu hoa oải hương trên bậu cửa, những tấm rèm tím lấp ló sau những cửasổ to, choán hết tường.Lạ.Từ trước đến giờ, tôi luôn ghét màu tím. Nó như một thứ thuộc về quá khứ, và …không thuộc về tôi. Tôi cảm tưởng nếu tôi thích màu tím, thì tôi sẽ bị nhấn chìmtrong nỗi hoài niệm. Ấy vậy mà mỗi lần nhìn dàn hoa tim tím, từng bông cứ nhỏxíu ấy lại tạo thành bức tranh bình yên hết mức.Tôi thích thú với hình ảnh đó vô cùng, nên lúc nào tạt qua, tôi đều không quênngước nhìn sắc tím dìu dịu đó. Lòng thanh thản kì lạ.Nói về tôi. Ok, tôi là một thằng con trai 17, chẳng có gì để phản đối cả. Vẫn đanglẻ loi. Đôi khi tôi thầm ghen tị với đám bạn đã có bạn gái hết, nhưng rồi cũng tự anủi rằng “Không có người yêu … mới sống được”. Tuy tôi biết thừa đấy chỉ là giảbộ thôi.Và thêm một điều, tôi cực-kì-sợ-mèo. Không phải ghét, mà hơn cả nỗi ám ảnh ấy.Cứ nhìn thấy những ánh mắt sáng quắc trong đêm, vô cảm, lạnh lẽo, những cáimóng và tiếng kêu như … gọi hồn của mấy con mèo, là tôi thấy lạnh xương sống.Thật sự rất rất ghê.***An cầm cây kéo lên, tỉa tỉa vài ngọn cây ti-gôn uốn cong, xanh mướt. Cuối cùng thìnó chịu thua. Nó không thể cắt được cái đám ấy. Cứ trông những màu xanh mát ấymà xem, đầy sức sống và mạnh mẽ vươn lên, và khiến người ta … phải thương.Cô nhóc khẽ chạm vào một bông hoa tím. Bông hoa rung rinh trong gió, rồi biếncho không khí xung quanh êm ả một màu nhẹ nhàng như mơ.Con mèo Dâu Tằm trắng muốt cũng lon ton chạy ra, làm vẻ biết chơi cây cảnh lắmấy. Rồi nó dựa vào chân An, kêu “meo” lên.“Khì, mèo ngốc” – An mắng yêu.Con mèo có đôi mắt màu tím ngọc chẳng thèm để ý, nhảy phốc lên ban công, rồinằm ườn ra.Chống hai tay dưới cằm, con bé thở ra một hơi, rồi lại hít sâu vào. Không khí tronglành quá.Bỗng nó để ý thấy ở một góc đường, dưới một hàng rào hoa hồng rực rỡ, một cậunhóc - chỉ tầm tầm tuổi nó – đang nhìn lên hiên nhà mình. An hơi ngạc nhiên, vàđỏ mặt, cô chui tọt vào phòng. Thực sự từ trước tới giờ, An luôn luôn khó khăntrong việc tiếp xúc với người khác.Nhưng rồi tò mò, An ló đầu ra xem. Lúc ấy thì cậu nhóc đã nhảy lên xe đạp vàphóng đi mất rồi.“Nhanh vậy thôi sao?” – An khẽ mỉm cười.***Tôi phải ra giao hàng giúp mẹ. Theo thói quen, tôi vẫn nhìn lên phía ấy, và bỗngthấy ở một cô nhóc tóc đen dài, đang cúi xuống nhìn tôi. Cô nhóc hình như hơimỉm cười, và … ôi, một-con-mèo trông rất nguy hiểm đang nằm liếm lông!Thấy lạ, tôi bắt đầu đưa mắt ra xung quanh. Không có ai, hay cái gì, ngoài tôi. Vậy… là tôi??Chợt cô ấy cười. Tôi nhíu mắt nhìn lại, không biết có phải cô ấy cười thật không?Ngước lên thì cô ấy đã biến mất qua tấm rèm.Sắc tím bỗng ùa vào tâm trí. Nụ cười cô ấy, chẳng biết có là ảo ảnh, mà đặc biệtđến thế?“Nhanh vậy thôi sao?” – Tôi khẽ mỉm cười.***An là con gái của mẹ Hoa. Có lẽ vì mẹ có tên như vậy nên mẹ cũng rất yêu hoa. Vàmàu tím. Mẹ dịu dàng, đằm thắm và nữ tính như màu tím vậy.Mẹ An là người Sài Gòn, nhưng theo bố An ra Hà Nội đã ngót nghét mấy chụcnăm.Hồi còn nhỏ, dù không có được sự chăm sóc của người cha sớm ra đi, thì tuổi thơcủa An cũng tràn đầy sự dịu dàng, ân cần của mẹ. Mẹ dạy An trồng hoa, hay chínhmẹ dạy An thành người. An học được từ mẹ tính kiên nhẫn, nhẹ nhàng, mềm mại.An được mẹ chăm sóc, mà chỉ nhìn qua người ta cũng biết - có lẽ là bởi mái tócđen dài đến tận lưng, bởi nụ cười, bởi cách ăn nói nhẹ nhàng, bởi sự yêu màu tím.Dâu Tằm là tên con mèo An được mẹ tặng nhân sinh nhật 10 tuổi. Mẹ kể, mẹ tìmthấy con mèo nhỏ nằm bẹp, rên yếu ớt, gầy guộc ở góc đường. Mẹ nhặt bé mèo vềnuôi. Sau một thời gian, Dâu Tằm lớn phổng ra. Lúc ấy cả hai mẹ con mới biết,Dâu Tằm có mắt màu tím. Thế là đặt tên nó là Dâu Tằm – tím hồng, ngọt ngào nhưmàu quả dâu tằm.Có lẽ ở gần nhau quá lâu, nên An và con mèo rất giống nhau. An rất ghét nước,không thích người lạ, và hầu như – mà nói thật – là rất dễ thương. Tuy nhiên, An tòmò, An nghịch ngầm, và An không ngại thử.***Sáng hôm sau, tôi hứng lên lởn vởn lại gần ngôi nhà. Tôi không định làm mộtRomeo thứ hai, ý định của t ...