Danh mục

Nơi thanh xuân đi qua

Số trang: 5      Loại file: pdf      Dung lượng: 169.89 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tôi xa nhà trọ học thành phố khác. Dịp nghỉ ngắn ngày không về nhà được, tôi đón xe về thị trấn men con nước nhánh sông lớn về nhà ngoại. Từ ngoài ngỏ con Bơ sủa váng, Vinh chạy ra ôm bụi chè tàu nơi đầu bến nước, gọi mạ ơi, Sương về. Vinh hơn tôi hai tuổi, nhưng vai vế thấp hơn, gọi tên tôi Sương ơi. Mợ tôi nạt phải xưng em gọi chị. Vinh cười, lại Sương ơi đưa Vinh chải tóc cho, Sương ơi để Vinh nấu bồ kết lá dứa cho. Ý chừng không...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nơi thanh xuân đi qua Nơi thanh xuân đi qua TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN LÊ VÂN KHÁNHTôi xa nhà trọ học thành phố khác. Dịp nghỉ ngắn ngày không về nhà được, tôi đón xe vềthị trấn men con nước nhánh sông lớn về nhà ngoại. Từ ngoài ngỏ con Bơ sủa váng, Vinhchạy ra ôm bụi chè tàu nơi đầu bến nước, gọi mạ ơi, Sương về.Vinh hơn tôi hai tuổi, nhưng vai vế thấp hơn, gọi tên tôi Sương ơi. Mợ tôi nạt phải xưngem gọi chị. Vinh cười, lại Sương ơi đưa Vinh chải tóc cho, Sương ơi để Vinh nấu bồ kếtlá dứa cho. Ý chừng không bao giờ gọi tôi bằng chị. Ngược lại Vinh chăm tôi từng kẽtay. Tôi về Vinh hay bắt tôi ngồi trên bộ ngựa bằng gỗ. Vinh mang cái lược bỏ trong ốngđồng ra chải tóc cho tôi. Tóc tôi dài ngang hông. Vinh chải cho hết rối gió máy đi đường,rồi miên man miết từng lọn tóc.- Tóc Sương sướng hè.- Sướng thì Vinh để tóc dài như Sương đi.Vinh cười, lại đưa tay luồn nơi đầu chân tóc tôi miết xuống ngọn. Bất chợt tôi quay lưngđưa tay sờ tóc Vinh. Lần nào về tôi cũng thấy tóc Vinh cao hơn vai. Thấy tôi vác ba lô vềmới mở tủ lấy ống đồng, cậy nắp lôi ra cái lược. Bình thường không lẽ mỗi lần soi gươnglại phải mở tủ kêu cù két rồi cậy nắp ống như thế. Vinh nói tóc Vinh xấu không chải bằnglược quý, để dành chải tóc đẹp cho Sương. Tôi thấy cái lược bằng nhựa dỏm, quý gì loạilược thỉnh thoảng lại gãy hai ba răng cùng lúc thế kia.Mợ đi chợ, Vinh bê khay trà rượu trên bộ ngựa xuống bếp cho rộng chỗ rồi bắt tôi nằmxuống. Vinh bảo tôi nói chuyện đi, nói gì cũng được, nói nhiều nhiều cho Vinh nghe.- Giọng Sương hay hỉ. Giọng miền trong hay hỉ. Với lại Sương đi chơi nhiều thì biết đượcnhiều, có gì hay kể Vinh nghe.Tôi lại thấy giọng Huế của Vinh nghe mềm chi lạ. Tôi không nói gì nhiều, chỉ vu vơ vàicâu cho Vinh nghe “giọng miền trong”. Vinh nằm kềnh ra bộ ngựa, hò tôi nghe mấy câubắt chước mợ hò mái đẩy ngoài bến nước. Được hai ba câu lại nhỏm dậy ngước mắt nhìnbụi chè tàu đầu cổng. Tiếng phanh xe mợ về kêu kít kít, Vinh đẩy tôi dậy, lật đật bê bộấm trà trả về chỗ cũ. Sợ mợ tôi la hai đứa con gái nằm ngay đầu nhà.Ông ngoại tôi đi lính. Hết lính ông về nói với bà ngoại rằng ông có vợ và con trai ở phíakia đèo Hải Vân. Bà tôi nói ông ra với người ta, bà ở lại với con gái. Ông lạy bà một lạyrồi đi. Bà tôi chẳng nói gì về chuyện ấy từng ấy năm tôi lớn. Rồi bà bắt tôi ra Huế học,dặn mi về cho biết chị biết em, rằng hai giọt máu rơi vô chén nước cũng còn biết đườngthấy nhau mà quấn lấy. Ngày đầu về tôi đứng ngoài bụi chè tàu, thả ba lô xuống đất tôivòng tay chào ông ngoại, chào mợ, chào em Vinh. Rồi tôi chào mệ ngoại. Người đàn bàngồi kế bên ông kêu tôi trèo lên bộ ngựa, rót trà cho bà, rồi hãy kêu mệ ngoại lần nữa. Bàtrào nước mắt, ôm lấy hai bầu má tôi rồi nói mệ chết nhắm mắt được rồi con nờ.Tôi học năm hai thì ông ngoại mất. Mệ ngoại lụm cụm ra vào. Sáng mệ trèo lên bộ ngựarót trà. Nước chảy viền quanh khay trà rồi trào ra mặt bộ ngựa. Trà giọt tong tong xuốngnền xi-măng. Mợ tôi ra vào nhìn mệ thở đánh thượt. Đến hồi mệ trèo xuống bộ ngựa lụmcụm chui vào nằm trong màn thì trời đã lấm lem mặt người. Giọt trà nơi đầu bộ ngựacũng khô queo, cạn kiệt, còn màu dĩ trà đọng lại thành hình vỡ toang dưới nền.Mệ ngoại ngồi được chín bữa thì sập tối ngày thứ mười biểu mợ lên ngồi pha trà. Nướctrà nguội tanh nguội lạnh mà mợ cứ rót. Mợ ngồi nơi mép bộ ngựa, với tay đưa cao ấm,giọt trà bắn vào bắp vế nghe lạnh tanh. Mệ nói đi bước nữa đi con, chồng mi phận mỏngchết lâu rồi, đời mi còn dài chờ chi mà loanh quanh ở cái bến nước bụi chè như ri. Trờiđất lấm lem quá, mợ không thấy đường ngồi ngay chỗ nước trà hay đổ. Nghe tiếng nướcgiọt xuống nền xi-măng, ngay chỗ trà đọng thành màu dĩ vàng, nhưng là tiếng giọt một.Mệ ngoại nghe tiếng tong tong đều đều quen rồi, hôm nay nghe có một tiếng, lại khôngđùn đục như giọt trà. Mệ kêu ta mệt rồi vào nằm luôn trong màn không ra bộ ngựa ngàynào nữa.Chiều buồn đìu hiu ở cái sân gạch lẩn quẩn mùi hoa Mộc. Tôi ra đứng nơi cột nhà giangiữa. Vinh cười, (bao giờ hình ảnh Vinh trong tôi cũng là lúc cười) bảo nếu là Vinh đứngđấy thì mợ la te tua rồi, rằng phận con gái đứng chi nơi gian giữa. Mợ nói đợi Vinh lớn,đợi chị bé về lấy chồng, nhà có đàn ông cho có người đứng nơi gian giữa mà thắp hươngkhấn vái.Chị bé là chị gái Vinh. Ngoại tôi vượt đèo Hải Vân mong có đứa con trai nối dõi. Mợ tôisinh xong hai đứa con gái thì cậu bệnh mà mất. Xem như chẳng còn ai mang họ ông. Chịbé học hết lớp 9 thì bỏ nhà đi Sài Gòn kiếm việc. Tiền gởi về nuôi Vinh lớn. Ngày chị bégởi hình đám cưới về mợ mới biết chị có chồng. Mợ gọi điện nói mi không về, khôngđem chồng về, nhà ni lấy ai đứng gian giữa mà thắp hương tổ tiên ôn mệ.Rồi chị bé sinh con, bộn bề tã lót cháo sữa mỗi ngày. Tiền gởi về cho Vinh vẫn đều đềumỗi tháng. Có điều chị bé nói anh rể mua được cái nhà rộng hơn bộ ngựa nhà mình mộtchút, ý chừng không về Huế nữa rồi. Nhà ngoại có bốn người đàn bà, mợ mong chị b ...

Tài liệu được xem nhiều: