Tôi cố tình nhấn mạnh chữ “KHÔNG”. Phương sẽ hiểu thôi, vì đó là bạn thân của tôi mà. Thực sự tôi vẫn chưa chắc chắn về quyết định của mình. Nhưng tôi không biết còn cách nào hơn.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nơi tình yêu bắt đầuNơi tình yêu bắt đầuVy19:48’Tin nhắn đến :- “m co ckac k?”- “KHONG”.Tôi cố tình nhấn mạnh chữ “KHÔNG”. Phương sẽ hiểu thôi, vì đó là bạn thâncủa tôi mà. Thực sự tôi vẫn chưa chắc chắn về quyết định của mình. Nhưngtôi không biết còn cách nào hơn.20.03’ điện thoại lại rung lên bần bật:- “nhan vat nam chinh den r”- “gap nu~ chinh chua?”- “Ok, nam chinh da ngoi vao ban` cua nu~ chinh. dug’ yk nguyen cua m”.Phải rồi, đúng ý nguyện của tôi, nếu Phương ở đây tôi và nó có lẽ nên “đậptay ăn mừng”, theo lý thuyết. Và thực tế là rất có thể tôi sẽ đập đầu vào tườngnếu nó không kịp về sau 10’ nữa.- “ve di m, nhanhhhhhhhhhhhhhh”Phương không trả lời, tôi biết nó đang lao vs “tốc độ ánh sáng” về phòng. Nóiquá 1 chút, ít ra cũng là vs tốc độ tối đa của nó.Tôi vừa sắp đặt một cuộc hẹn cho Nguyên và Linh.Họ là ai?Nguyên, ừm, là người yêu của tôi ở thì hiện tại. Còn Linh, là người yêu củaanh ấy ở thì quá khứ. Và nếu mọi chuyện đúng như tôi dự tính, họ sẽ quay lạivs nhau ở thì tương lai.Tôi yêu thầm Nguyên, đã 2 năm rồi. Và chúng tôi mới chỉ thực sự đến vs nhauđược có 3 tuần. Cho đến 1 tuần trước, tình cờ biết được, Nguyên thực rachưa hề quên Linh, niềm tin của tôi đã thực sự bị lung lay. Tôi thừa hiểu tìnhcảm của tôi không thể bằng một góc tình cảm mà Nguyên dành cho Linh.Nguyên đến vs tôi, có lẽ chỉ vì muốn lấp đầy khoảng trống Linh để lại trongtim anh. Tôi biết, chỉ tại tôi cố chấp thôi.Khó khăn lắm tôi mới có được số điện thoại của Linh. Hẹn cô ấy đến CoffeeShop lúc 20h tối nay. Sau đó, nhắn tin cho Nguyên, vs một cái hẹn y hệt. Tôihiểu, những người yêu nhau rồi sẽ trở về bên nhau. Tôi chỉ là người thứ 3trong câu chuyện của anh ấy, đã đến lúc tôi nên biến mất rồi. Nhưng họ cần“chất xúc tác”. Và tôi đã thay họ làm điều đó. Phương đóng vai trò quantrọng trong “đại sự” lần này. Vì Nguyên không hề biết Phương là ai. Nghethật mỉa mai trong khi Nguyên là người yêu, còn Phương là bạn thân của tôi.Nó sẽ đến Coffee Shop “nằm vùng” cho đến khi chắc chắn rằng 2 người ấy đãgặp nhau. Và đúng như “ý nguyện” của tôi, Nguyên và Linh đã gặp nhau,chắc giờ này họ cũng hiểu tại sao lại có sự tình cờ đó rồi.- “Em yêuuuuuuu, chị đã về vs em rồi đâyyyyyyyyyyy” đúng là giọng củaPhương rồi. Nó mở cửa, lao thẳng vào “căn cứ địa” của 2 đứa tôi.Thật maymắn vì có Phương là bạn thân.Tôi vừa mất đi người tôi yêu nhất. Nhưng tôi đã không khóc. ***NguyênVy đã biến mất. Tôi biết vì sao. Tôi có thể đoán được kế hoạch của Vy khinhìn thấy Phương trong Coffee Shop tối hôm đó. Tôi đã quên nói vs Vy rằngtôi biết Phương là bạn thân của cô ấy.Vy là một cô nhóc cứng đầu, khó đoán. Chẳng biết trong đầu cô nhóc đó chứacái gì nữa. Tôi chưa bao giờ thực sự hiểu được Vy, lần này cũng vậy. NhưngVy hiểu tôi. Cô ấy biết tôi yêu Linh, dù Linh chưa bao giờ thực sự yêu tôi. Đốivs Linh, có lẽ tôi chỉ là một thói quen. Ngày hôm đó, gặp lại Linh, cô ấy vẫn làmột cô gái xinh đẹp, dịu dàng, hay cười, nhưng không còn là của tôi nữa.Khoảng cách giữa 2 chúng tôi giờ đã quá lớn để có thể quay lại vs nhau.Còn Vy, tuy chưa bao giờ nói vs tôi rằng “Em yêu anh” nhưng những gì cô ấydành cho tôi cũng quá đủ để hiểu điều đó rồi, có lẽ đó là điều duy nhất tôi hiểuđược từ Vy. Con gái thật khó hiểu, người cần họ thì họ không cần, ngườikhông cần họ thì lại nhất quyết không chịu rời xa.Có lẽ tôi đã sai lầm khi đến vs Vy. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng tôiđúng là một thằng tồi. Tôi đã coi Vy như người thay thế Linh, để quên Linh.Ở bên Vy mà tôi lại nhớ về Linh. Có lẽ Vy biết, nhưng cô ấy không hề nhắcđến Linh , không hề nhắc một chút nào về mối tình đấu của tôi. Để rồi hômnay cô ấy biến mất, không một dấu vết, như thể đã bốc hơi khỏi cuộc sống củatôi vậy. Tôi không quen bạn bè của Vy, cũng không biết nơi cô ấy ở. Quennhau 2 năm nhưng tôi chỉ biết mỗi nơi Vy học. Thứ duy nhất cô nhóc ấy để lạichỉ có số điện thoại mà tôi đã không còn liên lạc được. Được rồi, nếu Vy đãmuốn như vậy, nếu cô nhóc ấy muốn chơi trốn tìm, thì cứ để cô ấy trốn. Vyyêu tôi cơ mà, rồi cô ấy sẽ tự xuất hiện thôi. ***VyĐã 2 tháng rồi, nhanh thật đấy. Hy vọng Nguyên được vui vẻ bên Linh. Biếtđâu giờ họ lại đang hẹn hò. Dù sao hôm nay cũng là thứ 7 mà. Phương cũng đichơi vs Tuấn rồi. Tôi đã phải gọi cho Tuấn đến “lôi cổ” Phương đi, nó đãkhông hẹn hò gì suốt cả tháng nay rồi. Chỉ vì sợ tôi “rảnh rỗi sinh nông nổi”(trích nguyên văn lời nó đấy), ngoài giờ học ra nó cứ bám chặt lấy tôi khôngchịu rời mắt tí nào cả. Tôi biết nó lo cho tôi. Và sự thật là tôi chỉ có mỗi nó làthân thiết nhất ở cái thành phố này. Nhưng nó không thể bỏ bê Tuấn – “bạnzai” của nó chỉ vì tôi được. Cuối cùng thì hôm nay cũng “tống khứ” được nóđi. Nói vậy chứ, thật ra một mình ở phòng cũng chán thật. Cuối tuần có ...