Danh mục

Nụ cười bí ẩn

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 227.59 KB      Lượt xem: 14      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (8 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tôi đang ngắm những con đò ngược xuôi trên sông Hàn thì điện thoại reo. Đầu bên kia, giọng nói trong vắt: - Anh đang làm chi đấy? - Đi dạo trên sông bờ sông Hàn nè! - Anh đi với ai thế? - Một mình chứ với ai! - Thế cho em đi cùng với được không? - Em chỉ thích nói giỡn hoài! Em ở xa cả trăm cây số! - Không đâu, em đến ngã ba Huế rồi nè. Anh đón em nhé! Tôi định hỏi thêm vài câu nhưng Thủy Nguyên đã cúp máy. Cô bé...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nụ cười bí ẩn Nụ cười bí ẩn TRUYỆN NGẮN CỦA TRƯƠNG ANH QUỐCTôi đang ngắm những con đò ngược xuôi trên sông Hàn thì điện thoại reo. Đầu bên kia,giọng nói trong vắt:- Anh đang làm chi đấy?- Đi dạo trên sông bờ sông Hàn nè!- Anh đi với ai thế?- Một mình chứ với ai!- Thế cho em đi cùng với được không?- Em chỉ thích nói giỡn hoài! Em ở xa cả trăm cây số!- Không đâu, em đến ngã ba Huế rồi nè. Anh đón em nhé!Tôi định hỏi thêm vài câu nhưng Thủy Nguyên đã cúp máy. Cô bé ra đây làm gì? Chẳnglẽ đi công tác, hôm nay cuối tuần mà. Thôi thắc mắc lm gì. Tôi bèn lại chỗ gởi xe, lấy xemáy đi đón. * * *Tôi gặp Thủy Nguyên khi đi thăm Hòn Kẽm Đá Dừng. Chúng tôi cùng đi trên mộtchuyến ghe phiên chở đến mấy chục người, vui không thể tả. Lúc đi, mọi người mangxuống ghe bao nhiêu là trái cây mua ở chợ Trung Phước. Trái cây chợ Trung Phước đượclấy từ làng Đại Bình, mà trái cây của làng Đại Bình thì ngon hết biết. Dù là đất miềnTrung nắng lửa nhưng ở đây trồng được đủ loại cây trái của Nam Bộ, cả xứ lạnh Đà Lạthay Sapa. Chôm chôm, sầu riêng, măng cụt... đủ cả. Nhưng ngon nhất vẫn là đặc sảnvùng núi miền Trung: bòn bon. Trái bòn bòn chua chua ngọt ngọt ăn quên thôi. Cả đồnvừa ăn trái cây vừa đàn hát vang cả một khúc sông rộng.Thích ngắm cảnh sông nước hơn, tôi ra mũi ghe, bắt chéo chân ngồi nhìn những rặng trexanh ngút ngàn hai bên bờ sông Thu Bồn. Ghe chui qua cây cầu Nông Sơn, cây cầuthương mến do tình thương của người dân khắp nơi đóng góp sau khi mười tm em họcsinh bị chìm đị. Phía xa xa là ngọn núi Cà Tang cao vút, nơi thi sĩ lng du Bi Gingmột thờicơm gĩi mo cau chăn d. Kia là bãi bồi Đông An cát cao ngất, còn đây Tí lở Tí bồi. Tí lở làsườn núi, Tí bồi bãi cát vàng mênh mông. Giữa miền trung du nhưng có những ngôi làngghe sống trên sông nước. Trên mấy bãi cát trắng có những túp lều tạm nho nhỏ. Nhữngđứa trẻ chạy nhảy trên cát, nô đùa, chơi trò nhảy dây, trốn tìm… Chiều xuống người tacặp ghe vào bãi bồi để nấu nướng. Có bà cụ chỉ tấp ghe vào chỗ khuất tránh gió thổi lửanấu cơm, khĩi bếp l l mặt nước quyện với sương chiều bng lng. Cảnh nghèo đơn sơ trôngđến se lòng. Nhưng nghèo mà sao thấy yên bình quá! Những cô gái ra sông gánh nướctưới bắp, gánh nước về nhà, trước lúc về tiện thể tắm ngoài sông, cứ để quần áo mỏngướt dính da. Địn gnh trĩu vai, dấu chân in trên cát, bóng gầy đổ dài trên cát. Hai bên bờsông, những triền bắp xanh mát mắt. Bắp đang trổ bông, hương bắp ngây ngất. Tôi chợtnhớ câu hát ru em của mấy đứa nhỏ hàng xóm thuở nào: Chèo ghe bẻ bắp bên sông / Bắpchưa có trái bẻ bông đem về…- Sao anh ngồi có một mình?- Anh ngắm cảnh. Mấy khi được ngắm cảnh tuyệt đẹp như thế này!- Anh lãng mạn quá ha! Anh ở xa tới phải không?- Cũng không xa lắm đâu. Qua bên kia đèo là tới làng anh - tôi chỉ tay về hướng đèo phíađông - em có biết làng Gia Cát không?- Gia Cát? Em cũng ở làng ấy!Tôi tròn xoe mắt. Cô bé cũng ở làng mình? Sao mình không biết ta? Tôi cố vắt óc. Chịu.Tôi nhìn cô bé một lượt từ đầu đến chn, bn chnthon di trắng hồng; ngĩn chn cũng thon ditrắng hồng, mềm mại... Ở làng mình có cô gái đẹp thế mà mình lại không biết, tệ hết sứctệ!Nhưng đầu ĩc tơi liền chống chế. Tơi đi xa, lâu lâu mới về quê chơi vài ngày, khi về đithăm lại bạn bè cũ và bà con cũng không hết, nói chi biết thêm ai. Mà tôi chỉ biết lớp lớntuổi hơn mình thôi, lớp nhỏ hơn nữa thì chịu thua.- Anh xin lỗi, nhà em ở xóm nào?- Em là con út của chú Năm xóm Cây Khế đó anh!Xĩm cy khế! Tơi nhớ ra rồi. Xóm này trái ngã đường nên mấy khi tôi qua lại. Nhưng aichứ chú Năm thì tôi không sao quên được. Cái chú mà thường cắt tóc cho tôi lúc nhỏ.Nhà chú xa nhưng chú hớt đẹp nên con nít xóm tôi rủ nhau qua nhà chú hớt. Tôi cịn nhớkhi qua nhà chú Năm có thấy đứa con gái tóc lơ thơ vàng hoe như râu bắp, duy chỉ có đôimắt là sáng và đen như hai hột nhãn. Chắc là cô bé này chứ ai vô nữa. Bây giờ đã trởthành một thiếu nữ đẹp mặn mà thế này!Chiều tà, tôi cùng đoàn người vượt đèo. Tơi chạy xe một mình nn rủ Thủy Nguyn cng đicho vui. Thủy Nguyên không đi bằng ô tô của cơ quan nữa mà cùng ngồi xe máy với tôiđể ngắm cảnh. Tôi đi sau cùng và đi chầm chậm. Mọi người cứ lao vút lên đèo rồi biếnmất, chỉ còn hai đứa tôi. Thật vắng vẻ. Đến đỉnh, xe đang chạy ngon ơ, tôi cho xe chạythật chậm rồi dừng lại.- Vụ gì á? Vụ gì á?Tôi không trả lời. Sao cứ nghĩ xấu cho con trai hoài! Tôi chống chân đứng im ngắm cảnhtừ đỉnh đèo Le thơ mộng, rất chi là thú vị. Tiếng chim núi ríu rít. Núi rừng hoang sơ xanhbạt ngàn. Cũng thật lạ, hai con suối cùng xuất phát từ đỉnh ni Hòn Tàu nhưng một dòngđổ về hướng tây là nước nóng Tây Viên cịn dòng kia đổ về phía đông là dòng suối NướcMát hiền hòa.Hoàng hôn buông xuống, ánh nắng liếm trên lưng sườn núi, tắt dần trên những cánh đồngla xanh đang thì con gi với con đường quanh co đẹp như bức tranh thủy mặc. Cảnh đẹpmà ngày xưa nhà thơ Khương Hữu Dụng đã t ...

Tài liệu được xem nhiều: