Nụ cười cho cả một đời
Số trang: 8
Loại file: pdf
Dung lượng: 91.96 KB
Lượt xem: 15
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Mẹ tôi đã tặng một món quà khi tôi còn trẻ. Đó không phải là một thứ gì có thể cầm nắm được, nhưng nó đã khắc sâu trong ký ức của tôi. Ngày đó tôi mới lên sáu.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nụ cười cho cả một đờiNụ cười cho cả một đời Dennis SmithMẹ tôi đã tặng một món quà khi tôi còn trẻ. Đó không phảilà một thứ gì có thể cầm nắm được, nhưng nó đã khắc sâutrong ký ức của tôi.Ngày đó tôi mới lên sáu. Đó là một sáng thứ bày nóng ngộtngạt năm 1946, mẹ tôi cho anh trai Billy và tôi hay rằngchúng tôi sắp được đi đến bãi biển ở đảo Coney một ngày.Những bức tường của căn hộ chúng tôi ở Nữu Ước này hútnhiệt giống những lò nung gạch, nên tôi vô cùng phấn khởivới tin mừng đó.Đó là một chuyến đi dài một tiếng đồng hồ trên tàu điệnngầm đến bãi cát trắng mịn như nhung. Bãi biển thật đôngngười _ hơn một trăm ngàn người khăn gói tụ tập cùng nhautrên bãi cát.Chúng tôi tiến gần mép nước và trải tấm bạt mang theo.Không hoàn hảo lắm, nhưng cũng được, mẹ nói. Chúng tôicởi bỏ áo ngoài chỉ còn lại áo tắm. anh tôi nhào xuống nước.Một người bán kem đi qua với một chiếc thùng thật to trênvai: Kem đây, người bán kem rao.Kem, tôi nghĩ, ngay tại đây trên bãi biển! Nhưng giá baonhiêu nhỉ? Với mẹ, tốt hơn hết là phải biết giá cả trước khihỏi xin.Người bán kem đã đi được nửa đường từ dưới bãi lên trên lốiđi. Tôi chạy theo sau, len lỏi chạy vòng và chen qua đámđông, hất cả cát. Cuối cùng tôi đã đuổi kịp người bán kem vàkéo ống tay áo của ông. Bao nhiêu một chiếc hả ông.Kem đặc biệt cho cháu là mười xu. Mười xu! Trên phố chỉcó 5 xu thôi. Nhưng đây đâu phải là trên phố, đây là bãibiển mà cháuMẹ chẳng bao giờ tiêu 10 xu cho một que kem. Thất vọng,tôi cúi đầu và bước đi về chỗ tấm bạt của mình. Từng ngườivà từng tấm bạt trên bãi cát đều khác nhau, tuy nhiên mọingười và mọi thứ dường như giống nhau. Có hàng ngànngười đi bộ, chạy, đứng, ngồi, ném những quả bóng. Tôi cốnhìn xuyên qua những khoảng trống giữa họ nhưng tôikhông thể nhìn thấy anh tôi và mẹ.Nếu con bị lạc, mẹ đã bảo tôi hãy đi đến chỗ lần cuốicùng chúng ta ngồi với nhau và đợi ở đóChỗ cuối cùng đó là tấm bạt của chúng tôi. Nhưng nó ở đâu?Có ai thấy không? Tôi có thể hỏi người lạ không khi mẹ bảokhông bao giờ được làm như thế? Tôi hãi hùng khi nghĩ đếnmột tình huống thật tồi tệ: Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi khôngbao giờ gặp lại mẹ lần nữa? Tôi bắt đầu run rẩy.Tôi nhìn thấy chiếc cầu thang gỗ phía bên trái, có lẽ chúngtôi đã theo lối đó đi xuống bãi biển. Thế nhưng rồi tôi lạithấy vô khối các cầu thang nằm theo mọi hướng.Tôi chạy từ tấm bạt này đến tấm bạt khác nước mắt chảyròng ròng trên má. Đôi chân tôi cháy bỏng vì cát nóng.Bỗng nhiên tôi thấy mình đang ở trên những bậc thang, tôiquyết định dừng lại. Nhưng những bậc thang cũng nóng nhưcát vì vậy tôi chạy xuống bóng mát ở bên dưới lối đi bằnggỗ.Khi tôi đứng ngây như phỗng ở đó, tôi nhớ lại tất cả mọi điềutôi đã từng làm với mẹ, những lần đi lễ nhà thờ, tản bộ trongcông viên hoặc lắng nghe radio. Ý nghĩ không bao giờ nhìnthấy mẹ lần nữa đã làm nhói tim tôi. Khi khóc, tôi nghĩ: Mẹơi, con hứa sẽ ngoan nếu như mẹ trở về với con.Thế rồi, tôi thấy mẹ. Mẹ đang nắm tay Billi, mặt cau có vàmắt bừng bừng. Mẹ! tôi hét vang.Mẹ dừng lại, vẻ nghiêm nghị, ánh mắt nghiêm khắc bắt đầudịu đi. Mẹ đã nhìn thấy tôi khi tôi chạy trong nắng nóng, vàtôi nhìn thấy nụ cười nở dần trên khuôn mặt mẹ mà tôikhông bao giờ quên được _ một nụ cười thuần hậu của sự độlượng bao dung và mừng rỡ. Tôi ôm chầm lấy mẹ. Nụ cườidường như muốn nói. Cuối cùng mẹ đã tìm thấy con . Mẹnhư ngập trong hạnh phúc khi dang vòng tay đón lấy tôiđang chạy đến mẹ. Thật xúc động biết bao, thậm chí ngaylúc này, khi nhớ lại nụ cười của mẹ, dù đã quá nhiều nămtrôi qua sau đó.Thế nhưng, từ đó về sau, càng lúc càng hiếm lý do để mẹcười bởi vì cuộc sống của mẹ không còn tươi sáng khi chúngtôi lớn hơn. Và tôi là một trong những gánh nặng chính màmẹ phải mang.Gia đình tôi phải chịu một cú đòn chí mạng. Cha tôi, một tàixế xe tải, từng là một người đàn ông khỏe mạnh, cho đếnmột ngày, không thể hiểu nổi, cuộc đời cha tôi đã thay đổi.Mẹ trở về nhà và nhìn thấy cha đang ngồi trên ghế, cứng đơnhư thể được đúc trong thạch cao. Cha không thể nói hay cửđộng được. Cha tôi bị mắc chứng bệnh rối loạn tâm lý nặng,và cha đã được đưa vào viện tâm thần, nơi cha đã sốngnhững ngày còn lại của cuộc đời.Mẹ tôi gây dựng cho tôi và Billy bằng mọi cách tốt nhất màbà có thể làm, tìm những công việc lặt vặt để kiếm thêmtiền. Vậy mà không có ngày nào tôi không cầu nguyện chobố tôi hết bệnh trở về. Không có một người cha để nói chotôi biết tôi là ai, chỉ bảo tôi phải hành động như thế nào vàđang kỳ vọng điều gì nơi tôi. Tôi cảm thấy bơ vơ, giống nhưngày bị lạc trên bãi biển. Tuy nhiên, lần này, tôi đã lạc lõngnhiều năm trời.Tôi tìm kiếm hình dáng một người cha và dễ dàng lạc vàotrong đám du côn ở khu đông Nữu Ước. Người ta sợ chúng.Chúng có thể đánh nhau vì một lời vô tình hay một cái liếcmắt bóng gió. Chúng ăn cắp nhứng gì chúng muốn. Tôimuốn giống chúng, thế là tôi được chúng thích và chấpnhận.Một ngày nọ, tôi tót lên một chiếc xe ăn cắp cùng với một gãtên Jimmy, ngày khác tôi đánh lộn với thằng Vinny vì nókhông thích tôi đá lông nheo với con bồ của nó. Tiếp theođó, tôi đã hút một điếu cần sa dài chuếnh choáng với mộtthằng tên Frankie.Trong khi đó, ở trường, tôi luôn làm giáo viên bực tức. Tôinói chuyện huyên thuyên. Tôi vẽ lung tung trong lớp. Khi tôi14 tuổi, một cô giáo đến nhà gặp mẹ tôi: Em nó không đihọc hơn 2 tháng nay rồi.Mẹ nhìn tôi, nhận ra rằng tôi đã nói dối mẹ mỗi buổi sángsuốt ngần ấy thời gian. Tôi thấy một giọt lệ lớn dần nơi khóemắt mẹ, nhưng tôi biết mẹ sẽ không khóc. Không thể khóc ởđó, trước mặt một người lạ.Một ngày không lâu sau đó, tôi đứng trước thềm cửa với mẹ,thấy 2 viên cảnh sát chạy vào khu nhà bên cạnh và dẫn ramột thằng bé tên Pinhead. Nó chỉ mới 16 tuổi nhưng đãtham gia vào vụ cướp. Mẹ nó bước lầm lũi theo sau.Mẹ gần như rơi lệ khi nhìn người phụ nữ vô phúc ấy. Rồi mẹthở dài, ngước lên trời và nói như nói với chính mình:Thượng đế đã quá khắt khe với các bà mẹ, khi b ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nụ cười cho cả một đờiNụ cười cho cả một đời Dennis SmithMẹ tôi đã tặng một món quà khi tôi còn trẻ. Đó không phảilà một thứ gì có thể cầm nắm được, nhưng nó đã khắc sâutrong ký ức của tôi.Ngày đó tôi mới lên sáu. Đó là một sáng thứ bày nóng ngộtngạt năm 1946, mẹ tôi cho anh trai Billy và tôi hay rằngchúng tôi sắp được đi đến bãi biển ở đảo Coney một ngày.Những bức tường của căn hộ chúng tôi ở Nữu Ước này hútnhiệt giống những lò nung gạch, nên tôi vô cùng phấn khởivới tin mừng đó.Đó là một chuyến đi dài một tiếng đồng hồ trên tàu điệnngầm đến bãi cát trắng mịn như nhung. Bãi biển thật đôngngười _ hơn một trăm ngàn người khăn gói tụ tập cùng nhautrên bãi cát.Chúng tôi tiến gần mép nước và trải tấm bạt mang theo.Không hoàn hảo lắm, nhưng cũng được, mẹ nói. Chúng tôicởi bỏ áo ngoài chỉ còn lại áo tắm. anh tôi nhào xuống nước.Một người bán kem đi qua với một chiếc thùng thật to trênvai: Kem đây, người bán kem rao.Kem, tôi nghĩ, ngay tại đây trên bãi biển! Nhưng giá baonhiêu nhỉ? Với mẹ, tốt hơn hết là phải biết giá cả trước khihỏi xin.Người bán kem đã đi được nửa đường từ dưới bãi lên trên lốiđi. Tôi chạy theo sau, len lỏi chạy vòng và chen qua đámđông, hất cả cát. Cuối cùng tôi đã đuổi kịp người bán kem vàkéo ống tay áo của ông. Bao nhiêu một chiếc hả ông.Kem đặc biệt cho cháu là mười xu. Mười xu! Trên phố chỉcó 5 xu thôi. Nhưng đây đâu phải là trên phố, đây là bãibiển mà cháuMẹ chẳng bao giờ tiêu 10 xu cho một que kem. Thất vọng,tôi cúi đầu và bước đi về chỗ tấm bạt của mình. Từng ngườivà từng tấm bạt trên bãi cát đều khác nhau, tuy nhiên mọingười và mọi thứ dường như giống nhau. Có hàng ngànngười đi bộ, chạy, đứng, ngồi, ném những quả bóng. Tôi cốnhìn xuyên qua những khoảng trống giữa họ nhưng tôikhông thể nhìn thấy anh tôi và mẹ.Nếu con bị lạc, mẹ đã bảo tôi hãy đi đến chỗ lần cuốicùng chúng ta ngồi với nhau và đợi ở đóChỗ cuối cùng đó là tấm bạt của chúng tôi. Nhưng nó ở đâu?Có ai thấy không? Tôi có thể hỏi người lạ không khi mẹ bảokhông bao giờ được làm như thế? Tôi hãi hùng khi nghĩ đếnmột tình huống thật tồi tệ: Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi khôngbao giờ gặp lại mẹ lần nữa? Tôi bắt đầu run rẩy.Tôi nhìn thấy chiếc cầu thang gỗ phía bên trái, có lẽ chúngtôi đã theo lối đó đi xuống bãi biển. Thế nhưng rồi tôi lạithấy vô khối các cầu thang nằm theo mọi hướng.Tôi chạy từ tấm bạt này đến tấm bạt khác nước mắt chảyròng ròng trên má. Đôi chân tôi cháy bỏng vì cát nóng.Bỗng nhiên tôi thấy mình đang ở trên những bậc thang, tôiquyết định dừng lại. Nhưng những bậc thang cũng nóng nhưcát vì vậy tôi chạy xuống bóng mát ở bên dưới lối đi bằnggỗ.Khi tôi đứng ngây như phỗng ở đó, tôi nhớ lại tất cả mọi điềutôi đã từng làm với mẹ, những lần đi lễ nhà thờ, tản bộ trongcông viên hoặc lắng nghe radio. Ý nghĩ không bao giờ nhìnthấy mẹ lần nữa đã làm nhói tim tôi. Khi khóc, tôi nghĩ: Mẹơi, con hứa sẽ ngoan nếu như mẹ trở về với con.Thế rồi, tôi thấy mẹ. Mẹ đang nắm tay Billi, mặt cau có vàmắt bừng bừng. Mẹ! tôi hét vang.Mẹ dừng lại, vẻ nghiêm nghị, ánh mắt nghiêm khắc bắt đầudịu đi. Mẹ đã nhìn thấy tôi khi tôi chạy trong nắng nóng, vàtôi nhìn thấy nụ cười nở dần trên khuôn mặt mẹ mà tôikhông bao giờ quên được _ một nụ cười thuần hậu của sự độlượng bao dung và mừng rỡ. Tôi ôm chầm lấy mẹ. Nụ cườidường như muốn nói. Cuối cùng mẹ đã tìm thấy con . Mẹnhư ngập trong hạnh phúc khi dang vòng tay đón lấy tôiđang chạy đến mẹ. Thật xúc động biết bao, thậm chí ngaylúc này, khi nhớ lại nụ cười của mẹ, dù đã quá nhiều nămtrôi qua sau đó.Thế nhưng, từ đó về sau, càng lúc càng hiếm lý do để mẹcười bởi vì cuộc sống của mẹ không còn tươi sáng khi chúngtôi lớn hơn. Và tôi là một trong những gánh nặng chính màmẹ phải mang.Gia đình tôi phải chịu một cú đòn chí mạng. Cha tôi, một tàixế xe tải, từng là một người đàn ông khỏe mạnh, cho đếnmột ngày, không thể hiểu nổi, cuộc đời cha tôi đã thay đổi.Mẹ trở về nhà và nhìn thấy cha đang ngồi trên ghế, cứng đơnhư thể được đúc trong thạch cao. Cha không thể nói hay cửđộng được. Cha tôi bị mắc chứng bệnh rối loạn tâm lý nặng,và cha đã được đưa vào viện tâm thần, nơi cha đã sốngnhững ngày còn lại của cuộc đời.Mẹ tôi gây dựng cho tôi và Billy bằng mọi cách tốt nhất màbà có thể làm, tìm những công việc lặt vặt để kiếm thêmtiền. Vậy mà không có ngày nào tôi không cầu nguyện chobố tôi hết bệnh trở về. Không có một người cha để nói chotôi biết tôi là ai, chỉ bảo tôi phải hành động như thế nào vàđang kỳ vọng điều gì nơi tôi. Tôi cảm thấy bơ vơ, giống nhưngày bị lạc trên bãi biển. Tuy nhiên, lần này, tôi đã lạc lõngnhiều năm trời.Tôi tìm kiếm hình dáng một người cha và dễ dàng lạc vàotrong đám du côn ở khu đông Nữu Ước. Người ta sợ chúng.Chúng có thể đánh nhau vì một lời vô tình hay một cái liếcmắt bóng gió. Chúng ăn cắp nhứng gì chúng muốn. Tôimuốn giống chúng, thế là tôi được chúng thích và chấpnhận.Một ngày nọ, tôi tót lên một chiếc xe ăn cắp cùng với một gãtên Jimmy, ngày khác tôi đánh lộn với thằng Vinny vì nókhông thích tôi đá lông nheo với con bồ của nó. Tiếp theođó, tôi đã hút một điếu cần sa dài chuếnh choáng với mộtthằng tên Frankie.Trong khi đó, ở trường, tôi luôn làm giáo viên bực tức. Tôinói chuyện huyên thuyên. Tôi vẽ lung tung trong lớp. Khi tôi14 tuổi, một cô giáo đến nhà gặp mẹ tôi: Em nó không đihọc hơn 2 tháng nay rồi.Mẹ nhìn tôi, nhận ra rằng tôi đã nói dối mẹ mỗi buổi sángsuốt ngần ấy thời gian. Tôi thấy một giọt lệ lớn dần nơi khóemắt mẹ, nhưng tôi biết mẹ sẽ không khóc. Không thể khóc ởđó, trước mặt một người lạ.Một ngày không lâu sau đó, tôi đứng trước thềm cửa với mẹ,thấy 2 viên cảnh sát chạy vào khu nhà bên cạnh và dẫn ramột thằng bé tên Pinhead. Nó chỉ mới 16 tuổi nhưng đãtham gia vào vụ cướp. Mẹ nó bước lầm lũi theo sau.Mẹ gần như rơi lệ khi nhìn người phụ nữ vô phúc ấy. Rồi mẹthở dài, ngước lên trời và nói như nói với chính mình:Thượng đế đã quá khắt khe với các bà mẹ, khi b ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
nghệ thuật sống hạt giống tâm hồn ý nghĩa cuộc sống ươm mầm câu chuyện ý nghĩaGợi ý tài liệu liên quan:
-
SỰ KHÁC BIỆT GIỮA NGƯỜI VIỆT NAM VÀ NGƯỜI NHẬT
15 trang 236 0 0 -
Nghệ thuật sống - Cổ học tinh hoa
530 trang 229 0 0 -
Bộ câu hỏi kiểm tra kỹ năng giao tiếp của bạn (Có đáp án)
19 trang 222 0 0 -
Môi trường làm việc cho nhân viên - đôi điều cần nói!
6 trang 205 0 0 -
Tìm hiểu Thuật Xử Thế Của Người Xưa
15 trang 205 0 0 -
Những điều cần phải biết trên hành trang đời người
5 trang 200 0 0 -
9 Lời khuyên dành cho thanh niên của Bill Gates - Phần 1
134 trang 194 1 0 -
Vai trò của giao tiếp phi ngôn ngữ trong nghệ thuật giao tiếp.
5 trang 187 0 0 -
14 nguyên tắc thành công (Phần 10)
7 trang 181 0 0 -
8 trang 127 0 0