Thông tin tài liệu:
Bầu trời cao và trong xanh, những làn gió dịu dàng khẽ chạm nhẹ cánh tay. Đôi mắt nó ngập đầy mộng mơ đón chào một ngày mới, nở một nụ cười vu vơ!
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nụ cười hương cà phêNụ cười hương cà phêBầu trời cao và trong xanh, những làn gió dịu dàng khẽ chạm nhẹ cánh tay. Đôimắt nó ngập đầy mộng mơ đón chào một ngày mới, nở một nụ cười vu vơ!Bỗng, xoẹt… xoẹt… xoẹt… chân nó ngẫn lại không thể đi tiếp. Thì ra là chiếc xeđạp bị tuột xích. Nó đang đứng ngẩn giữa những dòng xe cộ chảy qua lại, thì…- Có chuyện gì đấy, Hoa dại? – Đúng lúc Tân đi tới, vừa cười vừa hỏi chuyện nó.- Ừ, đúng là có chuyện. Vì gặp cậu đấy, người đâu mà đáng ghét – Nó chẳng muốntiếp chuyện hắn chút nào cả, cái tên hễ gặp là nó thấy thật phiền phức.Ở lớp Tân ngồi bàn dưới Ngân, hắn hay dựt tóc và mượn đồ nó. Nụ cười của hắnkhiến Ngân không thể có cảm tình, đắng ngắt như vị cà phê chẳng có chút hấp dẫn.- Để tớ xem cho. Cái xích này phải không? Có vậy mà cũng không biết lắp, đúng làđồ con gái – Tân vừa lắp xích, lại vừa trọc nó bằng cái nụ cười khểnh của mình.Vì sắp muộn học nên mới để cậu giúp, đúng là tên Sao chổi. Một ngày đẹp trời màlại gặp hắn, mình thật xui xẻo – Ngân thở dài và thầm nghĩ trong đầu.- Xong rồi đó, một loáng là ok.Tân lấy tay lau giọt mồ hôi trên trán, khiến mặt mũi nhọ nhem hết cả. Ngân chợtphì cười… Lần đầu tiên nó thấy Tân cũng dễ thương. Dường như Hoa dại cảmthấy nụ cười của hắn không hoàn toàn là vị café đắng ngắt, như nó vẫn nghĩ .Ngân đưa cho Tân chiếc khăn tay, vội vàng lên xe đạp không nói câu nào. Nó thấymọi vật như lung linh sắc màu hơn hay bởi lòng nó đang tràn ngập yêu thương?Tân vẫn đứng ngẩn người nhìn theo Hoa dại, rồi vội phóng xe đuổi theo. Lần đầutiên cả hai đi bên nhau. Làn gió buổi ban mai ngày đầu hạ vẫn nô đùa tinh nghịch.- Này Ngân, bà biết kết quả vòng sơ loại cuộc thi Học sinh thanh lịch chưa? – ThảoLy - đứa bạn thân của Ngân vội vàng hỏi chuyện khi nhìn thấy nó.- Đã có kết quả rồi sao, nhanh vậy… Cặp đôi nào mà ăn ý thế nhỉ? Chúng mìnhsắp được một bữa khao no nê rồi. Ôi! Nghĩ đến đã thấy thích…- Bà thôi cái mộng mơ thường ngày của mình đi, là bà và ông “Tân sao chổi”!!!Không phải cặp đôi hoàn hảo nào khác đâu, còn ảo tưởng ăn khao nữa không?- Cái gì cơ… là… là tôi với tên Sao chổi á? Bà nói thật không? Tôi và hắn có gìhợp nhau đâu. Ở cạnh mà không cãi nhau đã là may, làm sao có thể cùng đi thiđược – Nó gần như hét toáng lên, khiến cả lớp được một phen giật mình.Lặng đứng ngoài hành lang, nó vẫn suy nghĩ về cuộc thi sắp tới. Sẽ phải làm saođây, hay không tham gia nữa? Hoặc xin cô giáo cử một bạn nữ khác? Nó bỗngnhận ra, từ hôm đó đến giờ Tân không còn trọc giận nó như trước nữa. Thái độ củahắn khiến Ngân cảm thấy khó chịu.- Này, Tân… Cậu ghét mình đến thế kia à? Cậu có cần đối xử với mình như vậykhông? – Ngân vừa nói, vừa nhìn thẳng vào mắt Tân.- Mình, mình… Không phải vậy đâu, Hoa dại… là... – Giọt nước mắt của Hoa dạikhiến Tân rất rối. Hắn không biết cần phải làm thế nào trong lúc này.- Là vì cậu ghét mình đúng không? Cậu nói đi? – Hoa dại gắt lên trước mặt hắn.Có lẽ điều mình muốn nói cậu sẽ không tin, đó là “Mình thích cậu, Hoa dại” – Tânthầm nghĩ, và quay đi.- Sao cậu lại im lặng? Mình đã hiểu, mình biết… - Giọt nước mắt vẫn lăn dài trênmá Ngân. Không biết từ lúc nào Tân đã chiếm một vị trí trong trái tim nó…- Vì mình thích cậu, mỗi ngày của mình không thể thiếu cậu. Mình muốn cậu cũngchú ý đến mình, và trái tim cậu cũng có một góc dành cho mình. Mình cũng muốnđược đi bên cậu như ai đó – Tân cố lấy hết can đảm. Hắn nghĩ rồi mình sẽ mất Hoadại, mất đi một tình bạn rất khó khăn mới có được.Ngân thấy ấm áp, nhưng đau nhói khi không hiểu tình cảm của hắn. Tân luôn xuấthiện mỗi khi nó cần. Mỗi ngày thiếu Tân là những lúc nó thiếu đi nụ cười.- Nụ cười của cậu không còn là vị đắng ngắt… Mà đó là hương vị ngọt ngào đọnglại trong trái tim mình, và sẽ mãi mãi không thể thiếu.