Hôm nay Vy khỏe hơn nhiều sau một ngày được Huy chăm sóc, muốn đi làm ngay nhưng Huy nhất quyết không cho. Thời tiết rất đẹp, những tán hoa quế đung đưa rơi lã tả trong không gian, gió đưa nhẹ nhè thoảng vào không gian mùi hương ngan ngát.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nụ hôn của thiên sứ Nụ hôn của thiên sứ Hôm nay Vy khỏe hơn nhiều sau một ngày được Huy chăm sóc,muốn đi làm ngay nhưng Huy nhất quyết không cho. Thời tiết rất đẹp,những tán hoa quế đung đưa rơi lã tả trong không gian, gió đưa nhẹnhè thoảng vào không gian mùi hương ngan ngát. Những tiếng chimlíu lo trên cao, tạo nên một không gian nên thơ. Huy đưa Vy ra ngoàisau căn nhà có dòng sông đang lặng lờ trôi, có lẽ đây là những ngàytháng đẹp đẽ nhất của hai người sau những ngày cách xa nhau. Vytựa đầu vào vai Huy nghe những âm thanh của cuộc sống đang hòa quyện vào nhau, nghe tiếng tim mình nhộn nhạo. - Huy này! Vy gọi khi cảm thấy Huy có vẻ buồn. - Sao thế em?- Anh chàng tóc đỏ hôm trước là ai vậy? Bạn em bảo anh ta như con manocanh. Huy cười nhỏ, tựa cầm vào đầu Vy: - Là bạn anh, chuyên viên trang điểm. Anh ta có suy nghĩ của một người nghệ sĩ.Vy đưa mắt nhìn ra sông, làn gió thổi tung mái tóc của cô. Cảm giác bình yên đến tuyệt vời, nhưng Vy biết cảm giác này có lẽ chỉ trongnhất thời. Huy hứa sẽ đi chữa bệnh nhưng là bao giờ anh không nói. Vy quay đầu nói với Huy: - Hay là anh nói với bác sĩ ngày đi chữa bệnh đi, em nghĩ đi càng sớm càng tốt. Huy có vẻ buồn rầu, hỏi như trách cứ: - Em không muốn ở bên anh thêm sao, chúng ta mới gặp nhau mà Vy? Vy cười buồn, nếu Huy hiểu tâm trạng bồn chồn lo lắng của cô bâygiờ thì hay biết mấy. Chẳng lẽ Huy còn chờ đợi gì sao, con người có thể chờ thời gian chứ thời gian có bao giờ dừng lại đâu. - Anh nên biết cơ hội không phải bao giờ cũng hiện diện, anh phải quý trọng bản thân mình. Anh không nghĩ cho anh, cũng phải nghĩ cho em và gia đình chứ. Nghe lời em đi anh, được không?Vy thuyết phục, cô biết Huy là người khó nắm bắt, từng cách anh suy nghĩ đến hành động. Quen nhau lâu rồi nhưng Vy vẫn cảm thấy ởHuy có gì đó bí ẩn, không dễ dàng nói cảm nhận của mình với ai. Có lẽ Vy là một ngoại lệ, nhưng cũng chỉ dừng ở một khoảng nào đó.Huy đứng dậy mắt xa xăm như một ảo ảnh, có lẽ anh đang do dự và cũng đang hỏi bản thân mình. Vy đứng cạnh Huy, chăm chú nhìn gương mặt góc cạnh của anh, thầm mong anh hiểu gì đó hé mở nhưng cô chỉ thấy Huy lặng lẽ đến vô hồn.- Chúng ta vào nhà thôi, nắng lên rồi, lát anh sẽ câu cá làm món lẫu em thích nhất, được không? - Huy, anh… - Thôi nào, anh sẽ suy nghĩ sau, bây giờ đừng nói gì cả. Vào thôi nàng thiên sứ! Vy cười gượng bước theo Huy vào nhà, có lẽ Huy cần thời gian và niềm tin vào sự sống. Chẳng lẽ có em còn chưa đủ cho anh sống sao Huy?Những ngày sau đó, cuộc sống của Huy và Vy vẫn tiếp diễn thườngngày, riêng có một tình yêu hàn gắn ngày một xinh đẹp hơn. Huy vẫnđi làm công việc của mình, anh đam mê hội họa, anh là nhà thiết kế theo phong cách châu Âu tuy chưa có nhiều thành tựu nhưng cũnglàm anh hài lòng. Riêng Vy lại tiếp tục với những đống hồ sơ hỗn độncủa ông Hoàng Đông và hơn thế nữa cô còn theo dõi bệnh trạng của Huy trong lúc làm việc với ông Đông. Huy chỉ bệnh ở giai đoạn đầunhưng đã có những chuyển biến xấu, ông Hoàng Đông từng khuyên anh nên tiến hành điều trị ngay nhưng Huy chỉ ậm ừ cho qua. Hômnói chuyện với Huy, Vy cảm thấy anh còn có gì đó không tốt lắm. Có lẽ cô nên nói rõ với Huy thì hơn.Ánh nắng ấm áp kẻ lướt qua khuôn mặt Huy, anh đang vươn vai hít thở không khí trong lành của miền đất hoang dã xinh đẹp. Với Huy những ngày được ở bên cạnh Vy, bên khung nhà trúc đơn sơ, rợp bóng cây thật êm ả. Không có những âm thanh vượt lên sức chịuđựng của con người đè ép, tâm trạng củng thoải mái hơn. Huy nhìn ra sau nhà, nơi Vy đang ngồi soạn lại hồ sơ bệnh, nắng phả vàogương mặt cô, hàng mi dài cong vút rủ xuống, chiếc váy hoa theo gió nhè nhẹ phơ phất. Trông Vy như một thiên sứ thanh khiết đến lạ lùng. Huy lại nghĩ đến bản thân, trong anh không khỏi dâng lên nỗi xốn xang. Anh biết Vy đang lo lắng, trong tình yêu và cuộc sống nhưng anh không biết phải làm gì, Huy không bao giờ muốn rời xa Vy một phút giây nào cả, càng nhìn Vy anh càng không nỡ. - Huy ơi, anh lấy hộ em cây bút đi! Tiếng Vy vang to sau nhà, Huy mỉm cười đi vào nhà mang cây bút màu xanh ngọc bích ra. Vy nhìn anh nghiêng đầu: - Hôm nay anh thấy thế nào?- Rất tốt. Huy trả lời nhanh rồi ngồi xuống với Vy, anh vuốt mái tóc cô nhẹ nhàng, Vy tựa vào ngực Huy hỏi nhỏ: - Huy, có phải anh có tâm sự gì không? - Sao em hỏi vậy? – Huy có vẻ ngạc nhiên.- Em không hiểu tại sao anh không chịu đi điều trị ngay, anh cứ chần chừ. Không lẽ anh có gì không thể nói được sao? Huy im lặng, anh khôn ...