Có người nói, hầu như mọi mối tình đầu đều dang dở, tôi cũng chỉ là một người bình thường, tôi làm sao có thể hạnh phúc hơn. *** Vào đại học, màu trời như xanh hơn. Ngoài cửa sổ ký túc là con phố rợp những hàng Ngân Hạnh, những chiếc lá vàng sớm mai rơi nhiều trên ban công. Ngày ấy tôi mười tám, thường ngồi ngoài ban công xem sách, tôi yêu Ngân Hạnh và màu váy thiên thanh.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nụ hôn khắc trên mặt bàn cũ Nụ hôn khắc trên mặt bàn cũCó người nói, hầu như mọi mối tình đầu đều dang dở, tôi cũng chỉ là mộtngười bình thường, tôi làm sao có thể hạnh phúc hơn. ***Vào đại học, màu trời như xanh hơn. Ngoài cửa sổ ký túc là con phố rợp nhữnghàng Ngân Hạnh, những chiếc lá vàng sớm mai rơi nhiều trên ban công. Ngày ấytôi mười tám, thường ngồi ngoài ban công xem sách, tôi yêu Ngân Hạnh và màuváy thiên thanh.Thường cùng bạn ra siêu thị bên ngoài mua ô mai khô đựng trong những túi giấysặc sỡ và sữa tươi 950ml, rồi vừa ăn kem vừa đá những chiếc lá vàng, đi trên conphố vừa chớm lên màu chiều. Bởi tôi quyết định làm một người người nhàn tản,nên sống những ngày tháng sinh viên rảnh rang, sao lòng đôi lúc lại dâng lênnhững ưu buồn không tên.Bởi những nỗi niềm trong lòng, tôi đã thích một người. Tôi cũng không biết vì saolại để ý đến anh ấy, chẳng qua có một thời gian, tôi hay gặp anh, thấy anh vô tâmđi lướt qua bên tôi, hoặc cả hai cùng xuất hiện ở đâu, tôi đều trở nên cuống quýthồi hộp.Ngồi trong phòng đọc thư viện, nhìn thẳng lên lại thấy anh! Đôi mắt sáng kiakhông trìu mến nhưng lại rất đẹp, tôi biết rằng đàn ông không cần lấy lòng ngườibằng gương mặt đẹp, nhưng tôi thật sự bị gương mặt anh chinh phục. Đôi mắt ấy,có thể nhìn sâu vào một người, không chớp mắt, con ngươi đen nồng nàn, lòngtrắng lại lạnh lẽo, hàng mi mang một vẻ bối rối, anh thật lạ lùng. Tôi thích anh.Buổi chiều ngày 25/4/1997, tôi ngồi trên ban công, bỗng dưng tôi thấy anh đi quaphía dưới, anh mặc một chiếc T-shirt đen, mũ lưỡi trai đội ngược. Tay anh ôm quảbóng, như một cậu bé càn quấy đi thong thả về sân bóng rổ phía xa. Váy xanh tôigió lất phất, trái tim tôi tan ra xao xuyến.Tôi chạy ra sân bóng rổ, đứng từ xa xem anh chơi bóng cùng mọi người. Họ đều làcon trai, có mấy người để ý thấy tôi, liều nói gì đó với nhau, tất cả đều nhìn tôi,anh cũng mấy lần ngoái nhìn, nhưng không bộc lộ gì.Họ không nói gì nữa, chỉ chăm chú đánh bóng, tôi bỗng dưng thấy mình vừa quêvừa ngốc, đành bỏ về.Tôi quyết định quên anh. Nhưng chớp mắt duyên may gặp gỡ lại đến, lúc khai mạcĐại hội thể thao, tôi lại nhìn thấy anh trong áo T - shirt đen và chiếc mũ lưỡi traiđội ngược, đi như cậu bé càn quấy, vẻ phớt đời. Hôm đó tôi đi cùng bạn thân, tôinói cho bạn biết anh là chàng trai tôi thích.Nó nhìn anh, rồi nói với tôi: Xem ra không phải người tốt!. Tôi đáp: Ừ!.Chúng tôi đi theo anh tới vị trí lớp anh, lần này tôi thấy rõ, anh học khoa Côngnghệ thông tin, trên tôi một khoá.Từ lúc đó tôi rất có cảm tình với những sinh viên khoa Công nghệ thông tin, gặphọ tôi đều mỉm cười, đúng là yêu ai yêu cả đường đi, mà cũng thường tự sửa sanglời nói cử chỉ của chính mình, tôi muốn cho dù lúc nào gặp anh, đều để anh thấymột tôi hoàn hảo. Tôi còn tưởng tượng ra rất nhiều tình huống được gặp anh, nhưtôi ôm sách đi từ lớp ra, anh bỗng đâm sầm vào tôi; hoặc một hôm tôi mặc tấmváy xinh đẹp, anh để ý nhìn tôi; hay là, tôi bị xe đâm phải, anh tình cờ ngang qua.Nhưng những điều tôi tưởng tượng đều chẳng xảy ra. Và chúng tôi gặp nhau rấtđơn giản. Hôm đó tôi lại nhìn thấy anh trên thư viện, hai chúng tôi chỉ cách nhaumột chiếc bàn gỗ, tôi liền viết một mẩu giấy, và cũng chả viết bay bướm gì, chỉ cótên tôi, nói tôi muốn làm bạn gái anh. Tôi không dám nhìn anh, cúi gằm mặt trênsách.Sau đó, khi tôi ngẩng đầu lên, anh đã đi rồi, lúc đó tôi vô cùng hối hận. Dư vị củaviệc bị cự tuyệt là một phút giây thậm chí thèm chết, tôi gục xuống chiếc bàn,muốn khóc nhưng không thể khóc.Trời đã rất tối, tôi mới rời thư viện, cả người như thể bị mưa đổ, nỗi rã rời khôngthể so sánh. Song, khi tôi bước ra cổng, tôi thấy anh đang ngồi trên bậc thềm, anhquay người lại, nhìn thấy tôi, nói: Đồ ngốc!. Tôi sung sướng tới suýt nữa thìnhảy lên, rồi anh nắm tay tôi, đưa tôi về cổng ký túc; Sau đó anh đòi xem thẻ thưviện của tôi, bóc tấm hình 2x3 trên thẻ cất vào túi, rồi đi.Chúng tôi hẹn hò, tôi cố ý mặc tấm váy mới, mua chỉ để mặc gặp anh, tôi nghĩ anhhẳn cũng cảm thấy vì sao tôi trân trọng thế mặc đến nơi hò hẹn. Anh cười. Chúngtôi đi dạo quanh quẩn, khi về anh đưa tôi những thứ tôi đã nhắc, như sách trinhthám, ảnh của anh, bài hát của Trương Sở, tất cả anh đều mang cho tôi.Tôi phải cùng cả khoa đi khảo sát ở Thừa Đức gấp, tôi suốt ngày suốt đêm nhớanh. Tới một thành phố lạ, nhìn thấy gì hay tôi chỉ muốn mua tặng anh, dường nhưmỗi tình ca đều đang hát về chúng tôi. Mua được Trái Không Hoa (trái Vả), lớpthịt quả đầy ngọt vô cùng này lại có vẻ ngoài xấu xí, có vô số những cái hạt li ti béxíu. Khi tôi về, cùng anh vừa xem phim vừa ăn trái Vả, ăn nhiều đến mức cả haivừa vui sướng vừa hơi khó chịu, phải đây là dư vị mối tình đầu chăng. Trên đườngvề, đi qua một gốc hoè đại thụ, chúng tôi nhìn nhau, mắt anh lại có ánh nhìn lạnhlạnh, nhưng bỗng tôi cười phá lên, nghĩ hai đứa miệng đầy hạt vả, làm sao hônđây... Và tôi quay đầu đi.Tôi hỏi anh: ...