Gởi đi rồi vứt bỏ đi rồi sao vẫn còn chút gì nghèn nghẹn . Chuyện đã qua , hơn hai mươi năm thời gian dâu bể , dấu vết xưa chắc gì tìm lại được, người ngày xưa chắc gì còn tơ vương .Buổi sáng trời mây mù , những giọt mưa phùn từ đêm vẫn dầm dề không tạnh , chiếc áo len chừng không đủ ấm mà lòng cứ bảo đi đi . Khoác thêm chiếc manteau , quàng thêm chiếc khăn quanh cổ và đi , chỉ cần đến đấy , chỉ cần nhìn lại thế...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nửa nhánh Mimosa Nửa nhánh Mimosa Ấu TímGởi đi rồi vứt bỏ đi rồi sao vẫn còn chút gì nghèn nghẹn . Chuyện đã qua , hơn hai mươinăm thời gian dâu bể , dấu vết xưa chắc gì tìm lại được, người ngày xưa chắc gì còn tơvương .Buổi sáng trời mây mù , những giọt mưa phùn từ đêm vẫn dầm dề không tạnh , chiếc áolen chừng không đủ ấm mà lòng cứ bảo đi đi . Khoác thêm chiếc manteau , quàng thêmchiếc khăn quanh cổ và đi , chỉ cần đến đấy , chỉ cần nhìn lại thế thôi ! Hơn hai mươi nămsao chẳng mờ đi sao chẳng nhạt nhoà, chỉ cần chút thôi nhắc nhở lại nhớ cuồng điên . Nơiấy, tiếng thông vi vút hoà vào gío , hương thoang thoảng êm đềm bất kỳ trưa hay chiềusáng hay tối, nắng lên hay mưa mù, cảnh sắc xanh ngăn ngắt thanh thản bình an . Đếnđấy thôi, để một lần nhớ lại , một lần gọi tên, và quên .Hết đường Phan Đình Phùng cố lần mò leo lên con dốc gần như thẳng đứng, mòn nhẵn vìbao bước chân người từ năm này sang tháng nọ, những bước chân thích thú khi cố bấuchặt leo lên và cố ghìm chặt khi bước xuống, con dốc này ngày xưa không khi nào tôidám đi thử dù có nhìn thấy, có biết sẽ rút ngắn một phần ba đoạn đường từ nhà đến chợ .Cho đến khi anh đến, nhẹ nhàng như cơn mộng, gõ cửa hồn tôi mời tôi nhập vào giòngsông tình ngây dại và dẫn tôi đi trên con dốc này bao bận, dấu chân hai đứa đã góp phầnmài mòn thêm con dốc. Dốc ơi ! có biết ngậm ngùi cho đôi chân còn nhung nhớ đôi chân?Nhớ làm sao lần đầu leo dốc phải nhờ ai nắm cả hai tay kéo lên, khi xuống lần mò nhưmuốn trượt lại tay ai phải âu yếm ân cần , mấy bận rồi đỏ mặt khi rơi hẳn vào bờ ngực aikia vững trãi . Ngang qua café Tùng ngày xưa, bây giờ vẫn còn là quán café nhưng chắcgì còn người chủ cũ , ngày nào đó có tôi cô gái tròn trăng lúng túng theo ai bước vào mắttrước mắt sau sợ có người nhìn thấy . Vị đắng café học đòi theo anh bây giờ thành thóiquen mỗi buổi sáng , nhìn khói bốc hương thơm mà nhớ lần đầu ương ngạnh nhất địnhđòi bằng được café fin đen như anh, để anh tủm tỉm cười khi tôi nhăn mặt nếm thử và chogần hết hũ đường vào ly , rồi nói anh nghe ngon qúa .Ra chợ ngang qua sập hàng chị Chúc , người chị của các SVSQ-Võ Bị hết khóa này sangkhóa khác , mỗi khi thiếu tiền đi phố đến thăm chị mượn tiền chị dễ dãi cho mượn ngay .Lần theo anh ghé chị , ngây thơ tin anh cần mua kim chỉ lặt vặt , cho mãi đến sau này mớibiết anh mượn tiền chị để dẫn tôi đi ăn tối vương giả trong nhà hàng Palace , có bônghồng vàng , có ánh nến lung linh . Chị Chúc đã sang Mỹ , xập hàng hoàn toàn thay đổi,nhưng trong tôi vẫn có chút ngậm ngùi vì nơi này có dính líu đến anh .Xuống nhà lồng ngang tiệm gìo chả ngày xưa mình hay ghé mua trước khi thả bộ lên đồiCù , có cô bán hàng lém lỉnh hay nhìn tôi với ánh mắt dò hỏi là gì của nhau ? cònnhững cô hàng bông khi thấy các anh VB luôn vui vẻ chào mời , tôi đã sung sướng hãnhdiện bao lần được anh tặng cả bó hoa Bất tử cầm trong tay lang thang dạo phố cùng anh .Mưa vẫn cứ lất phất, đồi Cù như bức tranh nhòa nhạt trong tôi , một khoảng thật nhỏ nhoicòn sót lại : gốc thông gìa chưa bị cưa đi , từ nơi này tôi ngắm lại hình ảnh tôi và anh ,ngày hai đứa có thể nói chuyện đất trời không đâu vào đâu cả ngày chẳng mệt .Năm thứ Tư sinh viên sĩ quan được phép ngủ đêm thứ Bảy ngoài phố , chiều Chúa- nhậtmới về lại trường , đã bao đêm anh ngủ lại nhà tôi , căn nhà trơ trọi có thông bao bọc bốnbề , trước mặt là ngôi chùa nhỏ Từ Quang sau lưng nhìn xuống thung lũng bạt ngàn, anhví tôi như cô công chúa sống trong đài cổ tích . Còn nhớ không anh ! có đêm anh , anh tôi, chị em tôi ngồi ngoài hiên ngóng lạnh để tôi khám phá một điều con gái khi lạnh chỉ cócái mũi phải chịu đựng còn đàn ông con trai đi lính như anh thì bị lạnh thêm cả hai tai ,điều này có gì lạ và quan trọng đâu sao làm mọi người cười vui như nắc nẻ khi đòi sờ taisờ mũi nhau đêm ấy .Rồi mùa Đông gía hai đứa đi chợ Phiên , tôi rang hạt dẻ ủ trong khăn tay bỏ vào túi áokhoác anh và tôi, tụi mình hòa vào dòng người như trảy hội , tiếng nói cười râm ran rộnrã , hứng chí anh hát :Ôi gío rung ngọn đèn vàng, ôi gío say lòng rộn ràng , mơ môi em hoa thơm trinh nguyên, mơ tay em đem bao yêu thương ...bất ngờ có những tiếng hát hòa theo :Biết đâu rằng rồi mờ hơi sươngvà sau đó cùng hợp caSau lưng em đèn kết hoa ... (Lê UyênPhương)Người Đà-lạt chịu ảnh hưởng của gío lạnh và sương mờ nên rất lãng mạn, ai cũng có thểlà thi sĩ , nhạc sĩ, văn sĩ vì ai cũng muốn nói lên lòng mình cho mọi người cùng biết cùngnghe . Làm sao không rung động với má đỏ au con gái, với tóc dài chấm ót những anhchàng tuổi trẻ sinh viên học sinh, điểm thêm dáng oai phong của bộ quân phục dạo phốalpha đỏ của các anh Võ-bị .Nhớ không anh có lần sau khi tan lễ nhà thờ chính tòa , trên dốc về tôi buộc miệng khencánh hồng nhung đẹp qúa , làm anh chàng đang dắt xe đạp mang hoa ra chợ cho mẹ bánđã không ngần ngại tháo tung cả bó hoa , lựa đoá đẹp nhất ...