Hát đã ở trước mặt. Trong tầm mắt, mọc lên mấy ngọn núi bạc phơ nằm rời rạc, nom nhỏ nhoi như mấy cái bánh ích đặt trên những đồng cỏ úa xác xơ. Biển viền phía bên trái con đường, đục ngầu, mấy con thuyền nhỏ rập rờn, mơn man trên sóng. Trời ơi! Cuối cùng cũng đã đến Hát. Bảy giờ đồng hồ, cho một chặng đường dài hai trăm cây số. Nhưng Một không thể cho xe chạy nhanh hơn, má ngồi bên cứ nhắc, chậm thôi con, chậm thôi, đâu có gấp gì. Chiếc xe bò...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Núi Ở LạiNúi Ở Lại Nguyễn Ngọc Tư Núi Ở Lại Tác giả: Nguyễn Ngọc Tư Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 27-October-2012Hát đã ở trước mặt. Trong tầm mắt, mọc lên mấy ngọn núi bạc phơ nằm rời rạc, nom nhỏ nhoinhư mấy cái bánh ích đặt trên những đồng cỏ úa xác xơ. Biển viền phía bên trái con đường, đụcngầu, mấy con thuyền nhỏ rập rờn, mơn man trên sóng.Trời ơi! Cuối cùng cũng đã đến Hát.Bảy giờ đồng hồ, cho một chặng đường dài hai trăm cây số. Nhưng Một không thể cho xe chạynhanh hơn, má ngồi bên cứ nhắc, chậm thôi con, chậm thôi, đâu có gấp gì. Chiếc xe bò nhưrùa, đến Hát thì cả nhà đã đơ cả lưng, mông ê ẩm.Hát nằm sát biên giới, trông thị xã khá đìu hiu với những con đường nhỏ, ngắn, loằn ngoằn chạyquanh mấy ngọn núi thấp chủn, cây cối rậm rì. Thấp thoáng vài ba mái chùa xám xịt giữa triềnxanh thẫm. Chợ còm nhom tập trung ở một đoạn đường gần phía cầu phao. Người xứ Hát cũngkhông làm không khí vui hơn khi suốt ngày ru rú trong nhà, đường sá vắng thưa, không như ởCà dòng xe cộ cứ ào ào chảy hoài không dứt, như thể mấy trăm ngàn dân thành phố kéo nhauhết ra đường, người quen toàn gặp ở mấy quán cà phê vỉa hè.- Đất này, đúng là đất để tu - Hai nhận xét - Má lên đây là đúng phóc. Cho con ở đây chừng mộttháng, chắc con cũng... cạo đầu theo má, cho vui.Má nạt, ăn nói bậy bạ. Tật Hai vậy, lúc nào cũng sổ sàng, hơ hỏng, má hay bảo cả nhà đừng đểbụng, tại anh quá thật thà. Ba so bì, ảnh đã ba mươi tám tuổi rồi, má vẫn còn che chở, nói đỡcho.Nhưng từ mai má không làm việc ấy nữa. Mai má chính thức xuất gia.Ý định đó của má không làm cả nhà ngạc nhiên. Má đã đi chùa, ăn chay mười tám năm rồi. Lúcđầu đi chùa làm công quả chỉ vì tránh mấy ông theo đuổi, sau má tìm được niềm vui, bước chânqua cửa chùa má dịu nỗi đời, tựa lưng vào đạo má thấy bớt chông chênh. Không ai bảo ai,nhưng ngầm biết, sẽ tới ngày này. Ba báo cho Hai lúc anh đang nhậu, anh nói Thì có gì lạ đâu,bày đặt điện thoại cho tốn tiền. Rồi lặng hồi lâu, anh bần thần, Mà, ở Hát sao? Xa lắm đó....Vừa lúc Một gọi điện, gầm gừ, Mấy đứa không được cản, nghe chưa?.Đã ngăn trở một lần, tới bây giờ còn hối hận, còn thấy tội, thấy nợ... Hồi đó, ông y sỹ Chín sátbên nhà chiều chiều hay bắc cái ghế ngoài trước ngó mong, chờ má ra sân quét lá, phơi áo, ôngđằng hắng, vóng qua, nói chuyện lòng vòng. Đài truyền hình chiếu bộ phim Phạm Công CúcTrang 1/5 http://motsach.infoNúi Ở Lại Nguyễn Ngọc TưHoa, hàng xóm chọc mai mốt tụi bây cũng có dượng ghẻ, nghe sợ. Những ngày sau đó má thấymấy đứa con mặt xìu co, đưa võng, ngêu ngao hát Trời mưa bong bóng phập phồng. Mẹ đi lấychồng.... Má đứng trong bếp, nghẹn ngào.Cha chết khi ba anh em còn chưa biết lau nước mũi cho nhau. Những người đến với má sau nàyđều bị ba đứa đuổi dạt đi (Vì sợ phải chăn vịt như Nghi Xuân, Tấn Lực, trong phim). Lúc đó, conkhông nghĩ tới lúc má một mình trong ngôi nhà nhiều cửa, suốt ngày ôm radio rọt rẹt, vì thèmtiếng người. Lúc đó, con chưa biết đời mình có quá nhiều chuyện để làm, và xuất hiện thêmnhiều người để yêu thương...Còn biết làm sao, má được vui ở đạo, thôi cũng đành...Nên chuyến đưa má đến Hát cả ba dặn nhau phải tỏ ra tươi tỉnh, đàng hoàng, để má vào cửaPhật không để lòng bận bịu.Ba nghĩ đi càng đông má càng nắm níu, nên vợ (hoặc chồng) con đã bỏ lại chao ngáo ở nhà.Mà, không phải ai cũng gạt được lòng, diễn mặt tươi cười trước cảnh chia ly. Suốt đường đi, cảba cố làm như hào hứng. Hát hứa hẹn là một nơi dã ngoại tuyệt vời. Bãi Mũi Sói dài, nước biểntrong xanh, rồi Đá Động, hòn Ba Con cũng nên thơ, nhất là leo núi Dĩa Bò ngắm mặt trời mọclên từ mặt nước im sẫm của Tiêu Hồ, mộng mị phải biết. Lịch trình chơi coi bộ dày đặc, ờ, cònphải qua chợ biên giới để về khoe với đồng nghiệp, Mới đi nước ngoài về nè. Vui muốn chết.Má ngồi nghe Ba lách chách, Một hậm hự, Hai tí tởn. Má nghĩ tới ngày mai, không được nghegiọng chúng nữa rồi. Mà, coi bộ tụi nó vui...Một bình thường mặt bì sì, hôm nay cũng cười, cũng nói. Nhiều khi cười lớn quá, anh giật mình,điều chỉnh lại, cho giọng cười đừng quá bất thường. Anh giữ cho mình thật tỉnh táo, để nhiều khiHai nói mấy câu thiệt thà, thí dụ như Hồi nào giờ má chưa đi đâu mà lâu như chuyến nầy...,Một sẽ chận ngang, bằng mấy câu chuyện bông đùa (vừa đọc được trên báo hôm qua). Làm anhcả cực lắm, bởi còn phải nhắc Ba luôn ngoác miệng cười trong khi chụp ảnh.Ngôi chùa mà má tu hành nằm dưới chân núi Ông. Trong tiếng tụng niệm chiều, chùa trở nênlay lắt, mong manh, như khói nắng, như sương trắng. Một bà sư già nắm tay má, mừng lắmnhưng không thể hi ...