Nước vẫn lên, ngày càng lớn. Những dòng nước đục ngầu cuồn cuộn đổ về, những bụi tre đã bị chìm đến nửa thân, những mái nhà lút dần lút dần. Bà đứng một mình, tay bám vào thân tre, ướt lướt thướt, tay ôm bụng chửa. Làng xóm vắng, chẳng có một bóng người, chẳng ai nghe thấy tiếng kêu cứu của bà hay là tiếng kêu nhỏ nhoi ấy bị. tiếng gió, tiếng nước chảy ào ào lấp hết. Trời xám nhờ nhờ, những cuộn mây đen quay cuồng. Nhìn đâu cũng thấy nước, nước mênh mông. Những...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nước LênNước Lên Mai Ngữ Nước Lên Tác giả: Mai Ngữ Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 27-October-2012Nước vẫn lên, ngày càng lớn. Những dòng nước đục ngầu cuồn cuộn đổ về, những bụi tre đã bịchìm đến nửa thân, những mái nhà lút dần lút dần. Bà đứng một mình, tay bám vào thân tre, ướtlướt thướt, tay ôm bụng chửa. Làng xóm vắng, chẳng có một bóng người, chẳng ai nghe thấytiếng kêu cứu của bà hay là tiếng kêu nhỏ nhoi ấy bị. tiếng gió, tiếng nước chảy ào ào lấp hết.Trời xám nhờ nhờ, những cuộn mây đen quay cuồng. Nhìn đâu cũng thấy nước, nước mênhmông. Những cây cột điện bên đường cái bị nước ngâm ngả nghiêng, xác một con trâu chếttrương lên to và đen trôi vật vờ.Và trong cái đám mung lung hỗn loạn ấy bà thấy cái bè chuối, trên bè một người đang cố sứcchèo chống, tiến về phía bà. Đúng ông ấy rồi, vẫn quân phục hẳn hoi, lại đeo cái ba lô to tướng,lưng thắt túi gạo. Bà hốt hoảng giơ cánh tay vây. Ông ấy cũng vẫy vẫy, nhưng khoảng cách giữahai người cứ xa dần. Rồi bất ngờ cái bè chuối hất ngược, ông ấy rơi xuống nước. Cái mũ cối lậtngửa nổi lềnh bềnh, quay tít, chỉ còn thấy cánh tay của ông ấy giơ lên khỏi mặt nước chới với.Lại một con nước tràn đến, cánh tay mất hẳn. Bà hét lên:- Anh Trường...Đúng lúc ấy chợt nghe tiếng gọi của cô con gái ở dưới nhà, tiếng léo xéo làm bà tỉnh giấc: “Mẹơi mẹ ơi...” Bà vội ngồi dậy, lại tiếng gọi: “Mẹ ơi mẹ dậy chưa?” – “Dậy rồi đây...”. Cô con gáibước lên mấy bậc cầu thang nói với:- Mẹ ơi, con đi làm đây. Có nửa cái bánh mì với túi sữa, con để ở bàn ăn. Lát nữa mẹ dậy ăn...- Được rồi, con cứ đi đi... À mà khi về nhớ xin cho mẹ mấy cái hộp giấy...- Vâng, con sẽ đem về... Con đã dọn lại phòng dưới nhà, quét sạch sẽ, lát nữa các bác ấy đếnlàm...- Được rồi...Bà Trường đứng lên quấn lại mớ tóc đã lưa thưa và bạc rồi bà ngồi thừ ra trong khi dưới nhà côcon gái mở cửa sắt, lát sau nghe tiếng xe máy nổ. Con bé đi làm rồi... Bà vẫn chưa hết bànghoàng về giấc mơ vừa rồi. Bà lại trông thấy ông ấy, ông ấy đứng trên cái bè chuối gọi bà rồi ôngấy chìm xuống nước, bà chẳng làm gì được để cứu ông ấy. Bà cứ đứng đó hai tay ôm cái bụngchửa.Trang 1/5 http://motsach.infoNước Lên Mai NgữNgày đó bà đang có mang đứa con gái lớn, chị con Hương này. Bây giờ nó đã có chồng con rồi.Ngày ấy bà sống bên nhà chồng ở Từ Sơn, vào cái năm 1971, đê sông Đuống vỡ, cả một vùngbên kia sông nước tràn ngập mênh mông. Làng của bà cũng bị chìm, ông cụ bố chồng và cậuem chồng phải đưa bà chạy lên đê rồi hai cha con lại quay về nhà chống đỡ với nước. Cả làng,đàn bà trẻ con sống trên đê, vẫy gọi máy bay trực thăng của chính phủ thả bánh mì xuống. Câycầu sông Đuống rung rinh như sắp bị cuốn trôi, người ta kéo mấy toa tầu chở đẩy đá nằm trênđè lên. Năm ấy, ông ấy vừa từ Quảng Trị về vội phóng xe đạp đến sông Đuống rồi gửi xe ngoàiấy, đi đò về làng. Sau đó lại đóng bè chuối vào nhà. Mấy cha con đánh vật với nước cứu thóclúa, cứu con gà con lợn phải bê chúng ngự trên cao, nước tràn vào mấp mé cái án thư thờ cúngtổ tiên. May nước đến đó thì ngừng lại. Ông bố chồng nói với con trai: “Thôi con hãy đưa nó raHà Nội tình hình này chưa biết bao giờ nước mới rút, vợ mày lại đang có thai, lội nước khôngđược.... Chiều sẫm hôm ấy, ông mới đưa được bà ra Hà Nội, vẫn cái xe đạp cọc cạch đèo nhau.Rồi ông ấy đưa bà vào ở tạm trong trạm khách của đơn vị. Thu xếp cho vợ xong xuôi, ông ấy lạilộn về làng dọn dẹp... Bà cứ nhìn ông ấy nhợt nhạt vì ngâm nước, môi tím tái, mặt mũi bơ phờmà thương. Ba năm sau bà sinh thêm con Hương chưa đầy năm thì ông ấy lại vào chiến trườngTrị Thiên, lần này ông đi và không bao giờ trở lại nữa. Ông thành liệt sĩ và bà là vợ liệt sĩ...Bà Trường đang ăn dở mẩu bánh mì thì có tiếng gọi. Bà vội thưa và ra mở cửa, ba bà trong tổphụ nữ kéo đến. Mỗi bà xách thêm mấy túi quần áo vừa quyên góp, có bà còn đem cả mấy cáihộp giấy cứng. Bà Trường mời cả vào rồi định đi pha nước.Bà Tần xua tay: Thôi thôi, nước nôi gì, bọn này không uống nước chè. Ta làm đi... Mỗi bàngồi một góc chiếu, tất cả những gói quần áo quyên góp tối qua, cô con gái đã thu gom lại. BàTrường bảo: Thế này nhé, các bà cứ lôi tất ra, sắp xếp lại chăn màn để riêng, quần áo ngườilớn để riêng, trẻ con để riêng rồi ta soát lại cái nào dùng được hẵng gửi đi, cái nào cũ quá đểlại...!” Bà Vi thêm: Gửi giúp đồng bào bị lụt thì cũng cho nó hẳn hoi... Hôm nay nhà bà Quýđem đến mấy cái quần cũ, tôi không nhận, quần cũ của bà ấy thì ai dám mặc... Lại thêm cả xìlíp coóc xê nữa thế có quái không, nhà giàu nứt đố đổ vách ra mà toàn thả ...