Danh mục

Nước mắt bao giờ cũng mặn

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 122.99 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Là nước mắt thì bao giờ cũng mặn. Dù là của anh hay là của tôi, dù của bất cứ ai, dù khóc cho hôm nay, ngày mai hay ngày xưa, dù là tập khóc hay khóc vì thói quen… bao giờ nước mắt cũng vẫn mặn mòi như thế!— Anh khóc. Đàn ông khóc trông tội lắm.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nước mắt bao giờ cũng mặn Nước mắt bao giờ cũng mặnLà nước mắt thì bao giờ cũng mặn. Dù là của anh hay là của tôi, dù của bấtcứ ai, dù khóc cho hôm nay, ngày mai hay ngày xưa, dù là tập khóc haykhóc vì thói quen… bao giờ nước mắt cũng vẫn mặn mòi như thế!—Anh khóc. Đàn ông khóc trông tội lắm. Hai tay anh bưng lấy mặt như muốnchặn lại hai dòng nước mắt đang xối xả tuôn ra. Chiều nay anh uống rượucùng đám bạn bè cũ, uống rất nhiều. Bây giờ khi tất cả cùng ra về hết chỉcòn lại mình anh và tôi, anh bỗng trở thành một con người khác…Là đàn ông, lẽ ra tôi không được tỏ ra yếu đuối như thế này. Tôi đã từngkhóc vì một người con gái nào đâu. Nhưng hôm nay, câu nói đùa của emlàm tôi buồn quá.Em! Hình như chưa bao giờ em thực sự yêu tôi? Hình như trong ký ức củaem chỉ đầy ắp một hình ảnh, đó là hình ảnh của Biên! Tôi nhớ như in nhữngngóng trông khắc khoải của em ngày xưa, tôi biết những nhịp tim em đã đậpcho người ta say mê như thế nào. Tôi chỉ là người đến sau, chỉ là một con đòngang giúp em qua đường, trong lúc em đi tìm những gì em đánh mất ngàyxưa. Tôi vô nghĩa quá. Vâng, khi em còn đau khổ vì người ta, thì tôi còn làngười thừa trên thế gian này!Thôi em cứ đi về đi. Đừng an ủi tôi! Về đi! Xin em hãy để mặc tôi mộtmình!Tôi về làm sao được. Cả người anh đang rục xuống. Vì rượu? Hay vì nỗi đaukhổng lồ đang đè nặng lên vai anh? Hai tay anh ôm chặt lấy khuôn mặt rúmró để che kín những giọt nước mắt không cho tôi nhìn thấy. Biết làm saođược bây giờ. Tôi không thể thanh minh.Bởi chúng tôi đã có chung với nhau nhiều kỷ niệm quá. Bởi anh chính làngười bạn trai thân nhất của tôi. Anh là người chứng kiến từng bước chânngập ngừng trắc trở của Biên và tôi…Anh! Tôi có lỗi ư khi đã yêu Biên?Ngày xưa, tôi hay đi cùng Biên đến thăm em. Ấn tượng đầu tiên về em chưalàm tôi choáng váng. Tôi chỉ coi em như đứa em gái út của mình. Khi cảnhóm đi chơi, em toàn đòi ngồi xe tôi, đòi đi cạnh tôi và nói chuyện với tôi.Chắc con gái vẫn thường hay đỏnh đảnh như thế, cứ hơi giữ một khoảngcách trước đối tượng của mình, chỉ thân thiết đối với người con trai nào màcác nàng cảm thấy an toàn.Nhưng tình yêu thánh thiện mà em dành cho cậu bạn làm tôi ngạc nhiên. Tôibiết Biên là một thằng bạn rất tốt. Thế nhưng nó lại là một người yêu tànnhẫn nhất. Nó làm em quay quắt. Tôi bực với Biên. Và cứ từ từ thương emlúc nào chẳng rõ.Tôi ngày ấy coi Biên như thần tượng. Khi Biên đột ngột chia tay, tôi đã ngơngẩn suốt một thời gian dài anh luôn ở bên tôi, chăm chút săn sóc tôi, tậntình giúp tôi đi tìm Biên. Anh đưa tôi tới tất cả mọi nơi mà hy vọng có thểbiết tin Biên. Nhưng tháng và năm cứ trôi qua…Mải miết vùng vẫy trong cái biển đau khổ cùng cực tự vẽ ra, làm tôi mệt mỏiu mê. Đôi lúc, tôi mơ hồ cảm thấy có một điều gì là lạ nơi anh. Nhưng tôigạt đi. Anh và người ta là bạn thân cơ mà.Bên vẻ yếu ớt, mong manh đến tội nghiệp của em, tôi cảm thấy mình lớn laohơn. Tôi ước ao mình được xóa bớt những đau khổ mà em đã phải chịu đựngtừ bạn tôi. Tôi muốn được ôm em vào lòng, đem em đến một miền hạnhphúc trong quãng đời còn lại của em.Đó là ngày cuối thu. Trời đất còn đang dùng dằng trước phút giao mùa. Anhnói với tôi về những điều đã chín muồi trong anh. Anh không nói về tìnhyêu, chỉ nói về sự san sẻ, sự thông cảm, về ước mong được che chở. Tôi bốirối vô cùng.Anh cầm tay tôi. Tôi giật mình. Giọt nước mắt sắp trào qua bờ mi bỗng độtngột dừng lại. Tôi không thể diễn đạt được hết cảm xúc của mình khi ấy. Chỉbiết rằng, lâu nay tôi đã rất quen để anh nắm tay dắt qua những bậc đá cheoleo, hoặc được anh bế bồng từ trên xe xuống. Nhưng tôi chưa từng bao giờchuẩn bị để cho anh nâng niu bàn tay mình bằng cái vẻ run rẩy rất đàn ôngnhư thế nàỵ Tôi rụt phắt tay lại và chạy hút về phòng. Một mình anh đứnglại nơi sân trường. Một mình…Hình như điều ta không ngờ nhất lại thường xảy ra, và đến vào những tìnhcảnh trớ trêu nhất. Đó là khoảnh khắc Biên quay trở lại. Biên nói: “Anh vẫnyêu em!”. Chỉ vậy. Tôi im lặng khóc trên vai người ta, và chuếnh choángbước tiếp con đường dang dỡ cũ. Vì tình yêu chăng? Không, có lẽ chỉ vìquán tính, chỉ vì thói quen cũ của trái tim mình mà tôi chưa nỡ thay đổi.Biên về. Đột ngột đến cay đắng. Cuộc hành trình miệt mài suốt mấy nămròng đã đưa tôi đến vị trí người thứ ba vô duyên nhất.Tôi bỗng thấy thù mình, căm thù thằng bạn thân của mình, thù người tôi yêulẫn cái mảnh đất đầy ắp những kỷ niệm trái ngang. Tôi bỏ việc, xốc ba lô lênvai, lên đường đi tìm một sự quên lãng.Một tuần sau tôi mới biết anh đã ra đi. Anh nghĩ bỏ tôi lại ở Hà Nội mộtmình bên người ta là tôi sẽ hạnh phúc ư? Tôi không dám khóc, cảm thấy daydứt như người có lỗi, mà lại tội nghiệp như là nạn nhân. Anh đi, tôi mớibàng hoàng nhận ra mình thiếu hụt và mất mát nhiều quá. Có lẽ không phảilà tình yêu, nhưng anh thật sự là chỗ dựa vững chắc nhất, bình yên nhất củacuộc đời tôi. Hà Nội bỗng trở nên bé nhỏ đến nỗi không thể tìm ra nơi n ...

Tài liệu được xem nhiều: