Danh mục

Nước mắt dành cho em

Số trang: 5      Loại file: pdf      Dung lượng: 90.67 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Vào mỗi buổi sáng,mọi người trong dãy trọ của Trung đi vắng hết nên không khí thường vắng vẻ,hiu quạnh.Trung mở cửa phòng đón bầu không khí trong lành dịu mát,khí trời thật sảng khoái,Trung hít lấy hít để cái mùi nhựa sống đang căn tràn để dễ học bài hơn. a hơ
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nước mắt dành cho em Nước mắt dành cho emVào mỗi buổi sáng,mọi người trong dãy trọ của Trung đi vắng hết nênkhông khí thường vắng vẻ,hiu quạnh.Trung mở cửa phòng đón bầukhông khí trong lành dịu mát,khí trời thật sảng khoái,Trung hít lấy hít đểcái mùi nhựa sống đang căn tràn để dễ học bài hơn.Bàn học của Trung kê sát cửa sổ,hướng ra một khoành vườn nhỏ vớinhững luống cải vàng rực rất bắt mắt.Cuối vườn sừng sững cây khế mạto bè đã ngót nghét trăm tuổi.Không khí thật đẹp và yên tĩnh.“Vụt”-khi Trung đang dán mắt vào quyển vở học thì có thứ gì như bayqua đầu.Trung giật mình quay ra,không có ai.Ngoái lại góc bàn,một quảkhế chín nhũn nằm chình ình trên bàn,đã chảy nước vàng khè.Trung bựcbội,ai chơi mà kì quá.Sáng nay dậy sớm đi học,Trung lại thấy có mẩu giấy kẹp ở khecửa.Trong đó vẽ nguệch ngoạc hình một mặt người méo xệch,mồmngậm điếu thuốc lá phì phèo.Ai ám chỉ cái tật nghiện thuốc lá của mình vậy nhỉ?-Trung tự hỏi.Tối chủ nhật,một cô bạn trong xóm trọ tổ chức sinh nhật,Trung sửa soạnbài vở rồi ăn mặc tươm tất đến dự,cả phòng đã đông đủ,Trung cười trừvà nhanh chóng nhập vào hội người,cùng nhau chơi các trò chơi tập thểvà ăn kẹo bánh.Đêm khuya,mọi người tản về phòng hết cả,chỉ còn Trung và mấy cô bạnngồi tán gẫu.Đang nói chuyện thì điện phụt tắt.Trong ánh nến mờ tỏ,bấtngờ một cô bé nhí nhảnh hay cười nhất bọn kéo Trung lại gần thủ thỉ:-Anh xí xóa cho em vụ quả khế nhũn đó nghe,hihi.À,ra cô bé là chủ trò vụ ném khế,vậy chắc vụ vẽ tranh cũng bé này đầutêu chứ chẳng phải ai khác.Trung phì cười,lắc đầu ngán ngẩm.Trung cũng bất ngờ lắm,khi mới chuyển đến đây,mấy lần gặp,Trung đềuchủ động chào cô nhưng đáp lại chỉ là sự lạnh lùng khó gần.Thế màkhông ngờ Quỳnh-tên cô gái lại là tác giả trò đùa tinh nghịch ấy.Mọi thứ đến như một giấc mơ,Trung không ngờ và cũng không dámnghĩ tình cảm của mình lại được Quỳnh đón nhận chân thành và nồngnàn đến thế.Quỳnh rất xinh và nhiều người theo đuổi,nhưng em vẫnchọn Trung.Mãi sau này,những lúc ở bên nhau,Quỳnh mới thú nhậnchính sự dửng dưng và bí hiểm của Trung là cơ hội gắn kết hai đứa.Từ ngày yêu Quỳnh,mỗi buổi sáng Trung đều nôn nao chờ đợi.Mọingười đi hết,chỉ còn Trung ngồi ngóng tiếng xe lọc cọc thân quen về conngõ nhỏ,được thấy em cười và nghe những câu chuyện không đầu khôngcuối.Ngày sinh nhật em,Trung tặng cho Quỳnh một chiếc vòng mã não,giáchỉ mấy chục nghìn nhưng Quỳnh quý lắm,luôn đeo nó ở tay như mộtbáu vật.Trung mơ ước sau này đi làm có tiền,sẽ mua tặng Quỳnh chiếcvòng bằng vàng đẹp hơn thế.Em lắc đầu bảo chỉ thích chiếc vòng mãnão đó thôi.Điều này làm Trung xúc động,anh biết có nhiều người sẵnsàng tặng em chiếc vòng đẹp và có giá trị hơn nhưng em khôngnhận.Khi học quân sự,Quỳnh tháo nó ra cất vào trong hộp,lúc về mớiđeo.Tình yêu của cả hai lớn lên cùng tuổi sinh viên đầy thiếu thốn,chưa mộtlần Trung rủ Quỳnh đi công viên hay xem phim như vẫn thường thấy,chỉlà nhưng buổi tối dạo bộ lên chùa,hít mùi hoa lan nhè nhẹ thoảng tronggió,thắp những nén nhang phù hộ cho tình cảm của mình cũng đủ khiếnđôi trẻ ngất ngây.Thời gian để hai người gặp nhau ngày càng ít đi.Trung học buổi chiềucòn Quỳnh đến lớp buổi sáng.Chỉ cuối tuần cả hai mới có thể ở bên nhaumột ngày trọn vẹn.Quỳnh dạo này còn học thêm Anh văn buổi tối,có baođêm mưa tầm tã,Trung chở Quỳnh về trên chiếc xe đạp cũ kỹ.Nhữngbuổi chờ mưa,nép bên hiên nhà,Quỳnh co ro như con mèo nhỏ nép mìnhvào vòng tay của Trung.Cả hai cứ lặng lẽ như thế khi ngoài trời mưa nhưtrút nước.Ngày Trung chia tay Quỳnh về quê thực tập,em nhìn xoáy vào mắtTrung dò xét,cả hai chia tay ở ngôi chùa đầu ngõ.Trung hứa chắc chắnsẽ trở lại nơi này,anh nghĩ chẳng có lý do nào để phải xa Quỳnh cả.Họđứng rất lâu dưới mái hiên cong cong của ngôi chùa,tưởng như khôngthể rời nhau đi được nữa.Ngoài trời,từng cơn gió đông thổi tới mangtheo cái lạnh buốt giá,căm căm.Suốt thời gian xa nhau bốn tháng,cả hai chỉ liên lạc qua điện thoại.Trungnghĩ đơn giản rồi cả hai sẽ lại quay về bên nhau mà thôi.Cái mơ ước cảhai sẽ bay xa hơn trong tương lai khiến Trung phấn chấn.Gần hết kì thực tập,mọi thứ tan biến.Sự kì vọng ở lại quê làm việc củaTrung rơi vào ngõ cụt.Gần một năm thất nghiệp,Trung đã chán chườngtất cả,cự tuyệt lại tất cả trong im lặng.Thời gian thấm thoát đã gần ba năm.Cái cảm giác se lòng thường thườngtìm về cũng nỗi nhớ quay quắt.Ở nơi ấy,người con gái Trung yêu sẽ rờixa anh mãi mãi.Mấy lần có dịp đi qua con ngõ cũ,vẫn tán khế lòaxòa,quen thuộc soi bóng trên bể nước,luống cải vàng rực,lối nhỏ hun hútgió.Giờ đây vượt lên tất cả là sự hối hận muộn màng.Trung thầm hỏi mình,có phải ông Trời hay chính anh đã đẩy anh xa thậtxa người con gái có cái tên huyền diệu,để giờ đây trái tim anh mãi mangmột nhát cắt không lành hay không? ...

Tài liệu được xem nhiều: