Hôm đó là một chiều cuối tháng giêng. Tôi vừa ở đằng nhà máy chà gạo của ông già vợ tôi về, chưa kịp nghỉ ngơi thì có tiếng gọi ở ngoài sân: "Cậu ơi! Làm ơn cho tôi hỏi thăm một chút!". Tôi bước ra ngoài thì thấy một người đàn bà chừng năm mươi tuổi, tay xách một chiếc xách đệm - hoàn toàn không phù hợp với dáng vẻ quý phái của bà trong bộ đồ bà ba màu tím than bằng gấm ngoại nhập đắt tiền làm tôn thêm làn da trắng và gương mặt thánh...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nước Trong Nguồnvietmessenger.com Trần Hồng Long Nước Trong NguồnHôm đó là một chiều cuối tháng giêng. Tôi vừa ở đằng nhà máy chà gạo của ông già vợ tôivề, chưa kịp nghỉ ngơi thì có tiếng gọi ở ngoài sân: Cậu ơi! Làm ơn cho tôi hỏi thăm mộtchút!. Tôi bước ra ngoài thì thấy một người đàn bà chừng năm mươi tuổi, tay xách mộtchiếc xách đệm - hoàn toàn không phù hợp với dáng vẻ quý phái của bà trong bộ đồ bà bamàu tím than bằng gấm ngoại nhập đắt tiền làm tôn thêm làn da trắng và gương mặt thánhthiện như Đức bà Maria của bà. Tôi hỏi: Thưa, bà muốn hỏi thăm gì ạ?. Bà không đáp màcứ đăm đắm nhìn tôi, rồi bước vào đối diện với tôi, môi lắp bắp: Khanh! Con có phải làthằng Khanh không?. Tôi ngạc nhiên lẫn ngờ ngợ: Bà là...?. Má đây! Con không nhận ramá sao Khanh?. Bà buông rơi cái xách, giang hai tay ra định đón tôi, để ôm lấy tôi. Nhưngtôi đã lùi lại tránh vòng tay thân ái của bà, mặc dù lúc ấy ký ức của những ngày thơ trẻ sốngbên bà đã cho tôi biết bà là má của tôi. Tôi nhếch môi cười, không ra vui cũng không rabuồn: Bà là má của tôi thật sao?. Bà vừa gật đầu, vừa đưa tay chặn nước mắt: Thật, málà má của con, của thằng Kha, con Vy, con Thắm đây!. Tôi gằn giọng mai mỉa: Bà mà cònnhớ tới ba đứa nó nữa à?. Làm sao mà không nhớ được hả con? Các con là núm ruột củamá mà!. Tôi bảo: Thôi bà vô nhà đi! Chuyện dài lắm, để từ từ tôi kể cho mà nghe, đã hơnhai mươi năm rồi còn gì!...Năm 1976, nhà tôi ở một vùng ngoại ô thị xã. Ba tôi chạy xe đạp ôm, còn má tôi thì bán xenước mía dạo. Nhờ sự cần cù của ba má tôi, nên cũng đủ cho bốn anh em tôi đắp đổi quangày. Nhưng rồi định mệnh đã giáng xuống gia đình tôi. Chiều hôm ấy, ba tôi đang trênđường đạp xe về nhà sau một ngày cật lực mưu sinh thì bị một chiếc honda chạy ngượcchiều tông phải. Kẻ gây tai nạn vô lương tâm đã rồ ga bỏ trốn, để lại ba tôi nằm ngất lịm bênđường. Những người dân tốt bụng đã đưa ba tôi vào viện cấp cứu... Hậu quả là ba tôi bị gãycột sống, phải nằm bệnh viện mấy tháng liền. Để có tiền chữa trị cho ba tôi, mới đầu má tôibán cái xe nước mía, sau thì bán luôn căn nhà. Vì ba má tôi đều là những đứa trẻ mồ côilớn lên từ cô nhi viện, không có họ hàng để nương tựa, nên phải thuê nhà của dì Ba - mộtgái goá hàng xóm khá thân thiết với má tôi, làm nghề bán thuốc lá dạo ngoài bến xe - ở tạm,với giá rẻ như là cho không. Rồi ba tôi xuất viện trong trạng thái bất động toàn thân. Tiềnbán nhà đổ vào thang thuốc cho người bệnh, cộng với năm miệng ăn của người lành chẳngmấy chốc đã hết. Má tôi đổ bánh bò đi bán dạo. Bạn thử nghĩ xem, một xề bánh bò hằngngày thì làm sao có thể nuôi nổi một gia đình những sáu người? Vì vậy, chuyện chúng tôi ănkhoai, ăn cháo trừ cơm là chuyện thường. Trong lúc đói khổ như vậy, bỗng đâu có ngườiđàn ông lạ đến ngỏ ý giúp đỡ má tôi một số tiền, nhưng má tôi nhất mực từ chối. Sau này,tôi được biết, ông ta là người tình cũ của má tôi. Vì chê má tôi là đứa con gái mồ côi mà bamá của ông ép ông phải cưới một cô gái khác, nhưng cuộc hôn nhân ấy không mang lạihạnh phúc cho ông, nên ông đã ly hôn. Vậy rồi, có một chiều má tôi đi bán bánh bò và điluôn mấy ngày không về. Anh em tôi ngồi quanh giường ba khóc hết nước mắt. Còn dì Bathì đi tìm má tôi khắp nơi. Một hôm vừa bước vào nhà thì dì đã la chúng tôi: Tụi bây đừngcó ở đó mà khóc lóc nữa. Nó đã bỏ tụi bây đi theo thằng chả mất rồi. Chị nói cái gì hả chịBa? Vợ tôi đã đi theo thằng ấy rồi à?. Ba tôi hỏi dì mà như hét. Dì Ba nói: Thì hồi nãy tôiđến nhà thằng chả, để nhờ thằng chả đi tìm má tụi nó tiếp tôi thì mới hay thằng chả đã bánnhà một tuần nay rồi. Má tụi nó không đi theo thằng chả thì theo ai chớ? Thiệt là, tình cũkhông rủ cũng tới, chứ đừng nói chi đã rủ!. Không biết ba tôi có nghe hết những lời dì Banói hay không mà đôi mắt ông đã khép chặt lại. Và, cũng kể từ đó trong tâm thức tôi khôngcòn chứa đựng hình bóng yêu thương của một người mẹ tần tảo sớm hôm, mà chỉ tồn tạisự thù ghét căm hờn đối với một người đàn bà đã đoạn đành bứt lìa những núm ruột củamình, chỉ vì một người đàn ông.Con hãy kể về cuộc sống của con, của các em con cho má nghe đi Khanh!. Tôi nói: Chỉ erằng bà không đủ can đảm để nghe thôi! Bà có biết không, khi ba tôi chết được hai ngày thìcon Thắm bị nổi trái rạ, dì ba không có tiền đưa nó đi bệnh viện mà chỉ xin thuốc của mấyông thầy lang. Trị hoài không hết, toàn thân nó lở loét đầy máu mủ đến nỗi không thể nằmtrên chiếu được, tôi phải cắt lá chuối lót lưng cho nó, được ba hôm thì nó chết. Trước khichết, nó còn khóc gọi má ơi!. Thắm ơn, con chết thật rồi sao hả Thắm? Bà gào lên rồi lảođảo khuỵu xuống nền nhà. Tôi đỡ bà đứng lên và dìu bà lại ghế ngồi, rót cho bà ly nướcmát.Sau khi con Thắm chết mấy tháng thì dì Ba cho thằng Kha cho một ông chủ lò bánh Pía ởngoài thị xã - ngày người ta đến dẫn thằng Kha đi, tôi và con Vy cố giành giựt nó lại nhưngkhông được. Người ta cho dì Ba một số tiền, dì bèn làm vốn nhảy dù gạo lên Sài ...