Danh mục

Nước vẫn mênh mông dưới chân đồi

Số trang: 11      Loại file: pdf      Dung lượng: 203.27 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (11 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ngoài trời, mưa mỗi lúc một nặng hạt. Bình ngồi thu lu trên giường dõi mắt qua khe cửa nhìn ra ngoài. Mạ ngồi ở phía sau, ngao ngán dựa lưng vô tường và nén thả vô không gian tiếng thở dài não nuột. Bình quay lại nhìn mạ nhưng không nói chi. Loa ngoài đầu xóm lại oang oang thông báo bão vẫn con đang loằng ngoằng ngoài biển. Tâm bão còn cách đất liền gần ba trăm cây số nữa. Dự tính trong hai mươi giờ tới, bão sẽ đổ bộ vô bờ. Bình bồn chồn đứng dậy...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nước vẫn mênh mông dưới chân đồi Nước vẫn mênh mông dưới chân đồi TRUYỆN NGẮN CỦA PHẠM TỬ VĂNNgoài trời, mưa mỗi lúc một nặng hạt. Bình ngồi thu lu trên giường dõi mắt qua khe cửanhìn ra ngoài. Mạ ngồi ở phía sau, ngao ngán dựa lưng vô tường và nén thả vô khônggian tiếng thở dài não nuột. Bình quay lại nhìn mạ nhưng không nói chi.Loa ngoài đầu xóm lại oang oang thông báo bão vẫn con đang loằng ngoằng ngoài biển.Tâm bão còn cách đất liền gần ba trăm cây số nữa. Dự tính trong hai mươi giờ tới, bão sẽđổ bộ vô bờ.Bình bồn chồn đứng dậy đi lại mở cửa nhìn ra ngoài. Màn mưa giăng kín mắt. Gió vần vũtrên những ngọn cây. Hơi nước tạt vô mặt, lạnh lạnh. Bình đóng cửa rồi quay lại ngồi bênmép giường. Lại một tiếng thở dài nữa, nhưng lần này là của Bình, kèm sau đó là nhữnglời ca thán:- Cái xứ ni, răng mà năm mô cũng mưa với bão? Quanh năm làm khó nhọc chẳng đủ chohắn phá. Mạ - Bình quay về phía mạ- sau trận bão ni, mạ con mình đi vô Sài Gòn tìm kếsinh nhai. Ở đay, bão với lụt mãi ri. Đã rứa lại còn bị người ta khinh là cùi, là cốc, mầnrăng mà sống cho hết kiếp, mạ hè?Lại ý định bỏ xứ. Từ khi biết nhận thức được miệng lưỡi người đời đến nay đã hai mươiba tuổi, Bình rất nhiều lần mang ý nghĩ đó. Nhưng lần mô xũng bị mạ cản lại:- Ở mô mà chẳng có miệng đời đay nghiến, chẳng có thiên nhiên khắc nghiệt? Chấp nhậnvà sống chung, chơ chạy hoài rứa răng được. Sống rứa mần răng mà hết được kiếp conhè? Còn tổ tiên, ôn mệ đay nữa, bỏ đi răng mà được con.Bình đã quá quen với cách giải thích kiểu đó. Sau mỗi lần nghe, Bình lại cố gắng vì mạmà sống tiếp ở cái đất ni. Nhà chỉ có hai người, mạ lại hay đau ốm liên miên. Mạ màkhông đi, Bình cũng không nỡ bỏ mạ ở lại mà một mình đi xứ khác.Bình khẽ ngả người rồi nằm gối đầu lên đùi mạ. Mấy chục năm ni, mỗi khi buồn hayngao ngán chuyện chi, Bình lại gục đầu lên vai hoặc lên đùi mạ để tìm cảm giác bình yên.Mạ lại run run đưa mấy ngón tay hiếm hoi còn sót lại bên bàn tay trái mân mê khuôn mặtvuông vắn của Bình. Bình cảm nhận một hơi ấm đang ran ran trong dạ. Những ngón taymạ đã bị vi khuẩn cốc ăn tới từng đốt. Hai bàn tay mười ngón, chừ chỉ còn lại hai. Bìnhđã rất nhiều lần lặng lẽ khóc một mình vì thương những ngón tay chai sần ấy. Nhiều lúctrong giấc mơ chập chờn, Bình lại thấy những con vi khuẩn đang cựa quậy cắn rứt từngthớ thịt của mạ. Bình choàng tỉnh dậy, mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Quay sang lần tìm ngóntay mạ áp lên má, vẫn hơi ấm dịu dàng, Bình yên lòng ngủ tiếp.Bình nhớ ngày đầu tiên vô lớp một. Một đứa trong lớp nhìn tay Bình rồi hỏi một câuxanh rờn:- Ê thằng cùi, răng mà tay mi không bị mất ngón mô như mạ mi rứa? Hay hè.”Bình tức lên tận cổ nhưng vì ở nhà mạ đã dặn mặc kệ ai nói chi thì nói, không được đánhđấm lại, bị đuổi học, mạ buồn. Nuốt cục tức vô bụng, Bình trả lời lại:- Mai mốt, tay mạ tau sẽ mọc dài ra. Mi không được nói tau như rứa.Thằng kia cười khành khạch. Bình còn quá ngây thơ để hiểu, ngón tay mọc dài ra chỉ làtrí tưởng tượng trong câu chuyện cổ tích mà mạ vẫn hay kể cho nó nghe. Nhìn điệu cườinham nhở, Bình không chịu được nên lao vào cắn tay đến khi thằng kia khóc thét lên,máu rươm rướm chảy, Bình mới dừng lại.Rồi cũng từ đó, bạn bè trong lớp gọi bình là cùi, là cốc. Vài lần Bình tức quá nhào vôđánh bọn chúng. Những lần đó, Bình lại bị gọi lên phòng hiệu trưởng viết bảng kiểmđiểm, nguy cơ bị đuổi học vì tái phạm nhiều lần. Mạ lại xướt mướt khóc xin thầy hiệutrưởng cho con học tiếp.Cả xóm Chiêu Liêu ni, ai cũng sợ bị vi khuẩn cốc ăn mất ngón tay như mạ Bình nênkhông một ai dám tới gần hai mạ con. Ba Bình cũng vì sợ nên đã nghe theo lời xúi củagia đình nội ruồng rẫy và đuổi mạ con Bình ra khỏi nhà. Mạ cay đắng nhưng không thểníu kéo khi người ta đã dứt tình, cạn nghĩa. Mạ cũng hiểu, người ta cần một người phụ nữcó đầy đủ mười ngón tay để vòng ôm được trọn vẹn. Mạ không thể có nên mạ đã khăngói ra đi. Khi đó, Bình mới lên bốn tuổi. Mệ ngoại chỉ có mình mạ là con, chừ lại ở mộtmình nên hai mạ con đã về đó sống. Thời trẻ, mệ ngoại cũng bị vi khuẩn cốc ăn hết mườingón chân. Nhưng vì ở chân, nên mệ giấu không ai biết được. Còn mạ thì bị ở tay, ai nhìnvô là thấy liền nên họ sợ. Mệ vì buồn phiền chuyện đó nên sinh bệnh và mất sau đó mộtnăm.Mấy năm ni, mạ cực khổ một mình, chịu bao lời dèm pha, đay nghiến của người làng đểnuôi Bình khôn lớn. Bình cũng đơn độc bao năm trong cái thế giới tuổi thơ của riêngmình. Bình không bị mất ngón tay giống mạ. Nhưng ai cũng nghĩ sớm muộn chi thì Bìnhcũng bị nên hầu như không có đứa bạn mô dám tới gần. Thậm chí có phụ huynh còn phảnđối giáo viên khi cho Bình học cùng lớp. Cho dù giải thích về sự không lây lan của vikhuẩn cốc tới mô, thì cũng không ai tin, không ai hiểu. Bởi rứa mà Bình chỉ lặng lẽ trêncon đường tới lớp, lặng lẽ một bàn và âm thầm đứng nhìn những trò chơi của tụi bạn.Bình từng ước, giá như thế giới chỉ là bóng đêm. Đêm sẽ làm cho con người ta hạnh ...

Tài liệu được xem nhiều: