Vẫn biết là em chẳng xuất sắc, chẳng nổi bật mà cũng chẳng xinh đẹp rung động lòng người, mà sao tôi vẫn cứ thích em đến mức trời nghiêng đất ngả... *** 1. Rung động Em cũng xinh, nhưng không phải quá nổi bật. Em học hành tạm ổn, nhưng không phải cực kỳ xuất sắc. Đầu óc em không đến mức ngốc nghếch, nhưng cũng chẳng phải liệt vào dạng thiên tài gì! Giọng hát em cũng trong, nghe truyền cảm, nhưng cũng chưa đến mức có thể ôm mộng thành ca sĩ! Em nấu ăn cũng được,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nút pause trong tình yêu Nút pause trong tình yêuVẫn biết là em chẳng xuất sắc, chẳng nổi bật mà cũng chẳng xinh đẹprung động lòng người, mà sao tôi vẫn cứ thích em đến mức trời nghiêngđất ngả... ***1. Rung độngEm cũng xinh, nhưng không phải quá nổi bật.Em học hành tạm ổn, nhưng không phải cực kỳ xuất sắc.Đầu óc em không đến mức ngốc nghếch, nhưng cũng chẳng phải liệt vàodạng thiên tài gì!Giọng hát em cũng trong, nghe truyền cảm, nhưng cũng chưa đến mức cóthể ôm mộng thành ca sĩ!Em nấu ăn cũng được, nhưng còn thua xa đầu bếp nhà hàng!...Tôi ngồi liệt kê ưu điểm của em, rồi chợt cảm thấy bất lực với chính bảnthân mình. Vẫn biết là em chẳng xuất sắc, chẳng phải thiên tài, chẳng nổi bậtmà cũng chẳng xinh đẹp rung động lòng người, thế mà sao tôi vẫn cứ thíchem đến mức trời nghiêng đất ngả.Nếu em có bảo muốn xem trái tim của tôi thì chắc tôi cũng sẽ móc ra cho emxem mất! Nói thì khoa trương vậy, không biết diễn tả thế nào nhỉ, đại loạitình yêu của một thằng con trai lúc nào chẳng có chút... điên rồ. Nhất lại làcủa một thằng một thằng con trai vốn tiềm tàng chút... điên có sẵn như tôi!Bạn có thể tin hoặc không tin, nhưng trái tim của con người cực kỳ nhạycảm! Nó gần như có thể phát giác được tình cảm trong tương lai mà bạndành cho một người, chỉ qua lần tiếp xúc đầu tiên. À, đừng mất công tìmhiểu về điều mà tôi vừa nói trên Google làm gì, vì nó là công trình khoa học(chưa được đăng ký bản quyền) mang tên tôi mà. Tôi nói dài dòng vậy, ý làngay từ lần đầu tiên gặp em, tôi đã bị cái tính cách mạnh mẽ phía sau cáigiọng nói dễ thương gây ấn tượng sâu sắc.Đại để là thế này...Hôm ấy chúng tôi vừa hoàn thành bài múa Yosakoi một cách hoàn hảo tốtđẹp (xin lỗi, tôi là một thằng con trai thích nhìn mọi thứ dưới góc độ tích cựcnhất) và oai oai hùng hùng bước xuống sân khấu, chuẩn bị reo hò và đập taynhau chụp ảnh kỷ niệm các thể loại, thì em từ đâu xuất hiện, khá bất ngờ vàgọi:- Anh ơi!Lúc ấy em đang mặc đồ cosplay Sailormoon khá dễ thương khiến tôi bị thuhút ngay lập tức. À tôi nói chưa nhỉ? Em là một cosplayer khá nổi tiếng ở HàNội và chuyện mà tôi biết (chứ không quen) em cũng không có gì lạ cả. Khiem mặc đồ cosplay, trông em gần như khác hẳn, không phải khác theo kiểuxinh đẹp, lộng lẫy như nàng Lọ Lem được ban phép màu mà nó mang mộtthứ thần thái đặc biệt khiến người ta bị hút hồn không sao rời mắt được.Cái đầu óc phản xạ chậm chạp của tôi lúc bấy giờ vẫn còn đang tự hỏi,không biết có phải em gọi mình, thì em lại nói tiếp:- Anh có phải trưởng nhóm Tsunami Yosakoi không ạ?- Ừ, sao vậy? – Lúc này thì tôi đã chắc chắn là em hỏi mình. Và tôi cũng biếtchắc là, từ lúc ấy mình đã bị em bỏ bùa. Em nhìn thu hút quá! Khi đó thậtsự tôi đã nghĩ vậy đấy.- Muốn đăng ký làm thành viên của nhóm thì phải làm như thế nào ạ? – Emnói.- Các bạn trong nhóm đã tập được hơn một tháng để chuẩn bị cho lễ hộiNhật Bản năm tới rồi. Em chịu khó đợi đợt tuyển thành viên lần sau nhé! –Thề là tôi đã ra sức nói bằng giọng nói dịu dàng và bonus thêm nụ cười ngọtngào nhất có thể. Như một vài đứa bạn (là con) gái của tôi nói thì khi tôicười nhìn tôi đẹp trai nhất, thế nên đối với cái được gọi là nụ cười thì tôikhá là tiết kiệm. Không phải một thằng con trai đẹp trai, lạnh lùng đến khimỉm cười sẽ thu hút hơn sao? Thế mà khi được em bắt chuyện, tôi gần nhưđánh rơi hết tôn chỉ của bản thân. Thật xấu hổ! Thông thường thì tôi đối vớicon gái xinh cũng không nhiệt tình như vậy đâu!- Em nhất định sẽ cố gắng để theo được ạ! – Em nói chắc nịch.- Em từng biểu diễn rồi à? – Tôi nói, khá bất ngờ vì câu khẳng định của em.Ai cũng biết là bài biểu diễn của nhóm tôi chưa bao giờ thuộc diện đơn giảnvới những người mới cả.- Biểu diễn Yosakoi ấy ạ? Không ạ! – Em chớp mắt.- Thế em có từng học qua Yosakoi chưa?- Dạ chưa ạ!- Thế em có kinh nghiệm nhảy hay múa gì không? – Tôi cố gắng đào bới tìmhiểu nguyên nhân khiến em tự tin như vậy.- Không ạ. – Em nói nhỏ. Tôi nghĩ em thấy khá xấu hổ. – À em có từng múakiếm ạ! – Em bổ sung.Tôi lúc ấy, nói theo ngôn ngữ của các bạn teen bây giờ thì là, sốc-toàn-tập:- Vậy à? – Tôi nói, mang theo một chút hào hứng một cách miễn cưỡng. Tôiđoán chắc tiết mục múa kiếm của em hẳn là một đoạn trong phần trình diễntiết mục cosplay một nhân vật nữ kiếm hiệp nào đó của em rồi.- Em nhất định sẽ theo kịp mọi người trong thời gian sớm nhất! Trongtrường hợp đến hôm lễ hội lần này mà em tập không bằng mọi người thìchắc chắn em sẽ không lên sân khấu để làm ảnh hưởng đến đội hình đâu ạ!Mong anh giúp đỡ ạ! – Em nói, khuôn mặt tràn ngập một sự tha thiết đếnrung động lòng người.Và tôi, một thằng đội trưởng vốn nổi tiếng nghiêm khắc và quy củ, khôngbiết lúc ấy đã đứt mất dây thần kinh nào mà đã đồng ý nhận em vào đội. Vàsau đó thì khá nhiều bạn trẻ đi lễ hội hôm đó đã nhận ra em vây kín lấy xinchụp hình cùng, còn tôi thì phải ra nhập bọn với nhóm Yosakoi đang ầm ĩ cảmột góc bởi ...