Khi cánh cửa phòng phụ sản lạnh tê khép lại, tôi còn kịp nhìn thấy đôi mắt trĩu nặng của Giang nhìn theo mình. Nước mắt lã chã rơi, tôi nằm lên chiếc giường đơn rải ra trắng toát vì giặt tẩy nhiều lần. Bà bác sĩ già đẩy gọng kính lên, giọng ấm áp: “Lần đầu hả?”. “Dạ, thứ hai”. “Vậy có gì phải khóc?”. Giọng bà vẫn ấm nhưng không thể khiến tôi đau hơn. Có gì phải khóc? Lần thứ nhất, khi cái thai sang tháng thứ năm, vợ chồng tôi bắt đầu nghĩ tới những cái...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ô cửa sổ màu tím Ô cửa sổ màu tím TRUYỆN NGẮN CỦA VÕ THU HƯƠNGKhi cánh cửa phòng phụ sản lạnh tê khép lại, tôi còn kịp nhìn thấy đôi mắt trĩu nặng củaGiang nhìn theo mình. Nước mắt lã chã rơi, tôi nằm lên chiếc giường đơn rải ra trắng toátvì giặt tẩy nhiều lần. Bà bác sĩ già đẩy gọng kính lên, giọng ấm áp: “Lần đầu hả?”. “Dạ,thứ hai”. “Vậy có gì phải khóc?”. Giọng bà vẫn ấm nhưng không thể khiến tôi đau hơn.Có gì phải khóc? Lần thứ nhất, khi cái thai sang tháng thứ năm, vợ chồng tôi bắt đầu nghĩtới những cái tên để đặt cho chúng. Thai đôi, đứa trai, đứa gái. Tôi nghĩ tên cho con trai,còn anh đặt tên cho con gái. Anh đi đâu cũng khoe về thành tích của vợ. Anh thường muanhững bó hoa thạch thảo tôi thích về cắm trên bậu cửa sổ. Nhìn xa xa, ô cửa sổ màu trắngnổi bật những đóa cúc thạch thảo tím biếc dịu dàng khiến cảm giác bình yên ùa về khi vềđến căn nhà. Cảm giác bình yên chẳng còn khi hai đứa con lặng lẽ rủ nhau rời bỏ chúngtôi. Tôi đã ngất lịm đi khi bác sĩ dùng thủ thuật để lấy hai đứa con ra khỏi cơ thể. Khi haiđứa con bị lấy ra thì sự sống của tôi dường như cũng bị lấy ra, chỉ chừa lại chút ít hơi thởtàn cho tôi còn thoi thóp như cá mắc cạn trên nền đất khô cằn bỏng nắng. Sự đau đớnkhông thể lấp nổi cảm giác trống rỗng. Sự trống rỗng càng khiến tôi sợ hãi khi cứ đếnchiều là những cơn mưa đầu mùa ập tới, cái lạnh lẽo ùa tới, trống rỗng càng bủa vây.Hai vợ chồng không nói với nhau lời nào. Ngay sau khi trở về, Giang vội vã cất ngaybình thạch thảo tím biếc. Những đóa hoa lâu ngày đã tàn, héo rũ bị quăng vào sọt rác.Ngay trong chiều ấy, anh mua một bó mới cắm vào. Tôi giật mình hình dung mình cũngnhư những đóa hoa thạch thảo tàn phai. Cùng cơ quan tôi có hai chị, một người bị chồngbỏ vì không sinh được con, một người bỏ chồng cũng vì chồng không sinh được con. Sựsinh đẻ bất trắc vì thế càng khiến tôi trầm uất. Giang ôm tôi thật chặt trong lòng, bảo:“Không sao đâu em, rồi mình sẽ có những đứa con khác”. “Anh không bỏ em chứ?”.“Ngốc, sao anh bỏ em được. Anh thương em, yêu em hơn cả anh thì sao mà bỏ được”.Mắt anh không giấu được dòng nước chực trào ra, ầng ậc ướt. Tôi thiếp đi trong mỏi mệtvẫn cảm giác vòng tay ấm của anh giúp mình bớt lạnh. Nửa đêm tỉnh dậy, chợt hốt hoảngkhông thấy anh bên cạnh. Anh không bật đèn, ngồi lặng im đốt thuốc bên ô cửa sổ. Ánhđèn đường đổ đầy trên mái tóc chớm có những sợi bạc. Thi thoảng điếu thuốc đưa lênmôi như để giữ hơi cho khỏi tàn. Anh không nhận ra sự có mặt của tôi.Sau một tuần im lặng, tôi lấp nỗi đau bằng sự cấm cảu, gắt gỏng. Chồng thì phải chịunhưng Ô sin thì không chịu. Con Ô –sin vốn là cháu chắt xa xa trước khi ôm đồ bước rakhỏi nhà còn hất mặt thách thức: “Cháu nói thật với cô, cháu không làm nơi này thì làmnơi khác. Còn cô, cô mà không đổi tính đổi nết đi thì chồng cô cũng đi mất chứ đừng nóigì tới chuyện mất hai đứa con cùng một lúc”. Câu nói của nó điểm trúng huyệt, khiến tôibủn rủn chân tay vì giận. Tôi hết cấm cảu, gắt gỏng, trở lại những ngày thườn thượt thởdài và thẫn thờ, lặng im như hến.***Thời gian đúng là thuốc tiên để xóa những khổ đau, mất mát. Gần hai chục thang thuốcBắc mẹ chồng tẩm bổ cho giúp tôi lấy lại sức khỏe. Da không còn sần sùi, xanh rớt như lámà đã mịn hồng. Tôi nóng lòng có thai lại sau thời gian nghỉ dưỡng an toàn. Giang hỏi:“Em có chắc mình khỏe hẳn chưa?”. Và kết quả lần mang thai thứ hai này là sau támtuần, chắc đứa con còn chưa kịp thành hình rõ rệt trong cơ thể tôi thì bác sĩ đã phải hút ravì nó không thể tiếp nhận nguồn dinh dưỡng từ mẹ.Tôi dùng những viên thuốc ngủ thảo dược để li bì chìm vào những cơn mê man, khôngphải nhớ tới chuyện đã qua. Cho đến khi mặt sưng phù lên vì ngủ nhiều thì Giang cũngkịp phát hiện ra những viên thuốc giấu kĩ dưới lớp đệm. Anh lặng lẽ bỏ vào thùng rác.Lặng lẽ ôm tôi và thở dài. Vòng tay ấm áp của anh lần này không lấp đầy được nhữngtrống rỗng. Vợ chồng lại rơi vào trạng thái ít trò chuyện, ít giao tiếp vì sợ đôi khi vô tìnhchạm phải câu chuyện về những đứa con. Giang giữ ý kĩ đến mức không xem ti vi vì sợlỡ bắt gặp hình ảnh đứa trẻ nào đó cũng có thể kéo tôi xuống vực trầm uất sâu hơn.Đi ra ngoài khác với ở nhà, không ai giữ im lặng. Ai gặp cũng nắm tay, ôm vai hỏi: “Emơi, sao ra nông nỗi thế?”. Sau vài lần im lặng, nước mắt vắn dài trào ra hoặc mắt ầng ậcnước, tôi bỗng trở nên chán chường đáp: “Tại phận em bạc”. Từ đó chẳng ai hỏi han màchỉ lắc đầu thiểu não nhìn theo. Tôi cũng chẳng còn đau lòng khi nhìn những cái lắc đầumà dần trở nên thờ ơ, vô cảm.Những bữa cơm trong nhà vẫn cách nêm nếm cũ, nguyên liệu như cũ nhưng chẳng thểấm áp, luôn chìm trong yên lặng. Có lúc, Giang nói đùa: “Mình tôn trọng nguyên tắc vệsinh “ba không” khi ăn: không cười, không nói, không ho”. Tôi không đáp lại, giục anhăn mau vì đã mỏi lưng. Kể từ sau những lần sảy thai, sức khỏe xuống một cách thê thảm,rõ nhất là cái lưng luôn mỏi khi ngồi hơ ...