Thông tin tài liệu:
Sáng hôm sau cô ấy gọi điện cho tôi.Tôi đang ngái ngủ nhưng vẫn bật dậy ngay.Tôi đổi ngày làm cho đứa bạn của tôi.Và tôi sửa soạn thật nhanh.Cô ấy hẹn tôi ở Mcdonald.Cũng tiện vì tôi đang đói.Chưa ăn gì cả. Tôi đến Mcdonald thật nhanh.Tôi thấy cô ấy đứng trước cửa.Tay cầm 2 phần bánh Hamburger đợi tôi. _ Chào.Sao cô mua đồ ăn trước vậy.Làm thế tôi ngại đấy. _
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ô cửa sổ vĩ cầm . kì 2Ô cửa sổ vĩ cầm . kì 2Sáng hôm sau cô ấy gọi điện cho tôi.Tôi đang ngái ngủ nhưng vẫn bật dậyngay.Tôi đổi ngày làm cho đứa bạn của tôi.Và tôi sửa soạn thật nhanh.Cô ấy hẹntôi ở Mcdonald.Cũng tiện vì tôi đang đói.Chưa ăn gì cả.Tôi đến Mcdonald thật nhanh.Tôi thấy cô ấy đứng trước cửa.Tay cầm 2 phần bánhHamburger đợi tôi._ Chào.Sao cô mua đồ ăn trước vậy.Làm thế tôi ngại đấy._ Có sao đâu.Bạn bè mà.Mà tôi có tên đó nha.Sao chị cứ gọi cô này cô nọ hoàivậy._ À tôi biết.Sorry.Tôi sẽ gọi cô là Minh Châu._ Không cần gọi dài thế.Cứ gọi là em Châu đi.Tôi kém tuổi chị mà._ Vậy Châu cứ gọi tên tôi là Doanh đi._ Ừm.Chúng ta ra công viên ngồi ăn rồi nói chuyện.Tôi và Châu đi ra công viên ngồi trên 1 băng ghế.Trước mặt chúng tôi là 1 đàn bồcâu đang mổ đồ ăn dưới đất.Chúng cứ tiến lại gần chúng tôi vì ngửi thấy mùi bánhtrên tay chúng tôi.Hôm nay Châu mặc 1 cái áo sơ mi trắng,lồng bên ngoài là 1 cáiáo len đen cổ khoét và jeans.Trông thật gọn gàng.Thế mà tôi cứ nghĩ ca sĩ họ phảimặc những bộ đồ đắt tiền và lòe loẹt._ Chính xác là chị bao nhiêu tuổi ?_ Tôi 26 rồi.Còn Châu ?_ Nhiều hơn em những 6 tuổi cơ à.Em mới có 20 thôi.Thật là thất lễ khi xưng tôivới chị nhỉ - Châu cười khúc khích._ Làm ca sĩ có vất vả không ?_ Vất vả nhiều chứ.Chạy xô nhiều.Và phải đối diện với scandal nhiều._ Chị có bạn trai chưa ?_ Tôi chưa yêu ai cả.Thế còn Châu ? - tôi tò mò hỏi và mong nhận câu trả lời làkhông._ Em đang có 1 bạn trai.Nhưng dạo này em và anh ấy hay xảy ra xung đột._ Vậy à.Có phải vì Châu là ca sĩ - tôi thấy lòng hơi hẫng 1 chút._ Không phải vậy.Vì em cảm thấy không còn say đắm với anh ấy như lúc đầu.Vàem không muốn đáp ứng những cái anh ấy muốn khi bọn em bên nhau.Châu đứng dậy để vứt rác.Tôi cũng đứng dậy.Một cơn gió thổi qua làm tóc tôi baylên vướng vào cái huy hiệu đang cài trên áo Châu.Tôi luống cuống cúi xuống gỡtóc ra.Sao mà lại vướng chặt thế.Tôi cầng cuống nó lại càng rối.Mặt tôi đang đốidiện với ngực cô ấy.Điều đó làm tôi đỏ mặt._ Chị đừng cuống lên thế.Nhẹ nhàng gỡ nó ra thôi.Có cần em giúp không ?_ Không sao.Tôi gỡ ra ngay đây.Tôi bình tĩnh lại và từ từ gỡ tóc ra.Lúc này tôi mới để ý kỹ cái huy hiệu cái trên áoChâu.Nếu không nhầm thì đây là cái huy hiệu của trường nhạc khoa vĩ cầm mà.Tôi gỡ tóc ra.Đứng thẳng người tôi nhìn vào cái huy hiệu đó rồi đưa tay lên sờ nó._ Châu là học sinh ưu tú khoa vĩ cầm trường nhạc phải không ?_ Không có.Em học thanh nhạc chứ không học vĩ cầm.Chỉ thích nghe vĩ cầmthôi.Cái huy hiệu này là 1 người bạn thưở nhỏ để lại cho em._ Ồ.Châu quen biết toàn người tài giỏi nhỉ._ Chị nói không biết gì về nhạc mà lại biết xuất sứ cái huy hiệu này thì lạ đấy._ Ờ tôi đoán thế đấy chứ._ Cái này là của 1 người rất đặc biệt.Giá mà em được gặp lại anh ấy 1 lần nữa -Châu nhìn xa xăm._ Đó chắc là người yêu đầu tiên của Châu à ?_ Không phải.Lúc đó em mới có 10 tuổi à.Nhưng mà em rất thích anh ấy.Anh ấy rađi bất ngờ quá._ Anh ta chết rồi à ?_ Không.Không chết ! Anh ấy đã dọn đi nơi khác 1 cách đột ngột.Chỉ để lại 1mảnh giấy nhắn nhủ nhưng không nói vì sao lại đi.Từ lúc đó đến giờ lúc nào trongtâm trí em cũng khắc sâu hình ảnh anh ấy chơi vĩ cầm cho em nghe._ Ồ.Câu chuyện nghe lãng mạn nhỉ - tôi cảm thấy quen quen nhưng vẫn ngây ranhư bò lạc._ Anh ấy cũng tên là Doanh đấy.Anh ấy chính xác tên là Hoàng Thiên Doanh.Têngiống chị y đúc._ Vậy là tên tôi giống con trai à ?Tôi thấy Châu quay mặt ra chỗ khác nhưng 2 gò má như đang ửng hồng lên._ Nói chị đừng cười nhé.Anh ấy là cái cách xưng hô mà em thích thôi.Thực rangười bạn đó của em là con gái._ Hả ? - tôi há hốc mồm ngạc nhiên.Đã 10 năm rồi.Từ sau cái chết của bố mẹ và dì.Rồi những lo toán kiếm kế sinhnhai hàng ngày làm đầu óc tôi kém minh mẫn.Nhớ không dai nữa.Nhưng tôi khẳngđịnh câu chuyện của Châu rất quen.Tôi cũng có 1 câu chuyện tương tự như vậy.Có1 cô bé vẫn trèo lên cửa sổ nhà tôi để nghe tôi kéo vĩ cầm.Em ấy tên là...._ Bon Bon !_ Hử.Sao chị biết tên riêng của em vậy - Châu nhíu 1 bên mắt_ Đâu có.Tôi đâu có gọi Châu._ Rõ ràng chị vừa gọi Bon Bon mà - Châu chống nạnh tinh nghịch._ Tôi chợt nhớ đến 1 người bạn nên gọi thành tên thôi._ Hay nhỉ ! Chúng ta đều có những người bạn có tên giống nhau._ Châu kể về người bạn tên cũng tên Doanh như tôi đi._ Hoàng tử vĩ cầm ấy hả ?_ Hoàng tử vĩ cầm ư ?Châu vừa gọi cái tên hoàng tử vĩ cầm ư ? Tim tôi tự nhiên đập thình thịch.Trongđầu tôi lập lại không ngừng cái tên hoàng tử vĩ cầm.Và hình ảnh cô bé mặc bộ đồthiên thần đứng ngoài cửa sổ lại hiện rõ mồn một trong đầu tôi.Gương mặt trắngmịn,đôi mắt to sáng và mái tóc đen nhánh mượt mà nữa.Bất giác tôi hỏi Châu 1câu hỏi ngờ nghệch_ Em có phải lá bé thiên thần không ?Châu đang nhìn tôi bỗng nhiên cô ấy nghiêng đầu mở to mắt.Châu đang nghĩ gìđây.Cho tôi 1 câu trả lời đi,để tôi biết là mình không lầm.Châu túm tay áo tôi làm tôi giật mình._ Chị là hoàng ...