Thông tin tài liệu:
Họ gặp nhau từ một tình cờ. Gặp lại thì đúng hơn. Từ nhiều năm nay, trong mỗi đời riêng, họ đã cùng tìm kiếm một người. Sự gặp gỡ tình cờ như cơ may hiếm hoi trong cuộc sống thất lạc kiếp người. Buổi chiều hạnh ngộ bắt đầu với sự phiền toái mệt mỏi quen thuộc
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ðôi mắt màu hi vọng Phan Thái YênÐôi mắt màu hi vọng Phan Thái YênHọ gặp nhau từ một tình cờ. Gặp lại thì đúng hơn. Từ nhiều năm nay, trong mỗiđời riêng, họ đã cùng tìm kiếm một người. Sự gặp gỡ tình cờ như cơ may hiếm hoitrong cuộc sống thất lạc kiếp người.Buổi chiều hạnh ngộ bắt đầu với sự phiền toái mệt mỏi quen thuộc. Phải chăm chúhàng giờ học cách sử dụng hệ thống vi tính của bệnh viện trường Ðại Học là mộtcực hình cho nhóm bác sĩ nội trú phờ phạc thiếu ngủ. Ông giảng viên gốc ngườiChâu Á làm ra vẽ lơ đễnh để khỏi nhìn những tròng mắt lạc thần đang chống chọitrong vô vọng sự quyến rũ cấp bách của giấc ngủ mà mắt đã thiếu nợ nhiều ngày.Ông cười vẩn vơ nhớ lại thời trai trẻ mấy chục năm trước. Trong quân trường, ôngvà bạn bè đã tập ngủ ngồi, ngủ đứng, ngủ lúc di hành. Họ cũng đã từng ngủ mà mắtvẫn mở lớn giữa những buổi học tập thời gian sống trong trại tù Cọng Sản. Ôngnhìn về phía người nữ duy nhất của lớp học ngồi ở cuối phòng. Mái tóc tơ vàngóng ả và mắt thì ngời sáng một màu nâu quyến luyến Ðông Phương. Ðôi mắt tinhanh mở lớn trên khuôn mặt thuôn thả làm nguôi ngoai phần nào sự tương phản khódung chấp Á Âu. Suốt thời gian còn lại của lớp học, ông yên tâm lướt mắt lên trênnhững khuôn mặt u muội, biết được ở cuối tia nhìn mình là sinh động cần thiết chochuyện lắng nghe.Lớp học chấm dứt. Mọi người hấp tấp kéo nhau ra khỏi phòng giảng. Cô bác sĩ trẻtuổi rời ghế ngồi, chào cám ơn người giảng viên. Giọng nói đượm âm hưởng tiếngPháp trả lời phần nào dáng dấp nhỏ nhắn duyên dáng của người đàn bà.- Có lẽ cô là du học sinh từ Pháp?- Vâng. Từ một nơi thiếu ánh sáng của kinh thành Paris. Tôi hy vọng ông là ngườiViệt Nam.Người đàn ông gật đầu, dò hỏi.- Sao lại hi vọng?- Từ nhiều năm nay, gặp bất cứ người Việt Nam nào tôi cũng tìm hỏi về tin tức chamình với hi vọng một người nào đó biết được tông tích của ông, ở đâu hoặc sốngchết ra sao.- Cha cô là người Việt Nam?- Tôi được sinh ra ở Việt Nam. Mẹ ẵm về Pháp lúc tôi mới lên hai.Người đàn ông đứng chăm chú nghe câu chuyện kể. Ông không tin đôi tai mìnhđang nghe những điều trong nhiều năm qua ông vẫn thường nghĩ về mỗi lần nhớtới người bạn thất lạc. Có bao nhiêu nữ y tá phục vụ trên tàu bệnh viện Hope ở ÐàNẵng là người yêu của một thanh niên Việt Nam? Hình ảnh cô bé gái tóc tơ vàngóng bước chập chững trên bãi tắm Mỹ Khê đông người những ngày hè năm sáuchín hiện ra trước mắt rõ ràng như thật. Khuôn mặt búp bế lớn dần rồi trong mộtchớp mắt vụt biến vào đôi mắt nâu thẳm Ðông Phương đang rưng rưng kể chuyệnđời mình.- Ðây là hình ảnh duy nhất của cha. Tấm hình nhỏ quá cũ tôi phải ép plastic đểkhỏi bị rách.Người đàn ông lòng ngập tràn xúc động nhìn tấm hình, mắt hoa lên. Ông chỉ vàongười thanh niên đứng cạnh cha mẹ cô gái, run giọng nói:- Tôi là bạn rất thân của ba mẹ cháu, Suzanne và Lộc.Người đàn bà ôm chầm người bạn cũ của cha mình, mắt nhòa lệ hân hoan.- Cha tôi bây giờ ở đâu? Xin ông cho tôi biết ngay đi!- Tôi cũng không may mắn gì hơn. Sau năm bảy lăm, chúng tôi bị tập trung cải tạoở những trại khác nhau nên thất lạc nhau từ đó. Sau khi vượt biên qua đây, tôi dọhỏi kiếm tìm mãi mà vẫn chưa ra tông tích. Gần đây nghe có người gặp đâu đó trênmột vùng kinh tế mới ở Tây Nguyên.Họ bước về phía sân thượng cuối dãy hành lang. Hàng chậu hoa bao quanh khoảngsân rực rỡ từng chùm hải đường, linh lan, lung lay cơn gió mùa hè. Buổi chiềuđang về trên khúc sông Mississipi êm đềm lượn quanh khuôn viên trường Ðại Học.Mây trôi lặng lờ trong bóng nước thẳm xanh. Hai người đứng im lìm cúi nhìn dòngnước trôi xa rồi lẩn khuất đâu đó sau hàng cây đang mệt nhoài bên bờ đứng đợi.Mẹ mất vào mùa hè cháu tốt nghiệp trung học. Những năm cuối đời, mẹ sống mộtmình trong viện tâm thần. Giữa những cơn say, người cha ghẻ thỉnh thoảng chởcháu vào thăm mẹ. Gặp khi tỉnh táo mẹ con ngồi nói chuyện xưa những ngày cháucòn bé bỏng. Mắt mẹ đẹp lạ thường những giây phút đó. Còn thường thì mẹ ngồitrên chiếc xe lăn. Dáng mẹ gầy còm trong trang phục nhà thương, đôi mắt ngu ngơbuồn như khóc. Cháu càng xúc động hơn khi nhìn những bệnh nhân khác đangngây dại cười đùa quanh mẹ. Có lẽ ngay cả trong thế giới mê lú riêng xa của mình,mẹ cũng chẳng có gì vui. Thu vén hình ảnh mẹ trong tim, cháu từ bỏ khu ngoại ôtăm tối không một ngoái nhìn. Tiếc rẻ chi xóm nhà ổ chuột. Từng đêm, ánh đènđường vàng úa lay lắt bước chân người đàn ông xiêu đổ cơn say trở về nhà từ mấyquán rượu tồi. Cháu muốn sống trọn vẹn cho giấc mơ của mình và xin được chếtvới màu hi vọng còn tươi trong từng hơi thở chót. Nhớ mẹ, cháu muốn tìm đến cõimơ của bà, gặp gỡ con người ở đó. Cháu muốn tìm gặp người đã với mẹ sống hếtmột thời yêu thương. Cháu muốn hiểu hơn về mẹ mình. Người đàn bà đã có lần rađi cho giấc mơ mình, đã làm những điều nhân bản. Mẹ đã yêu thương và đã sợ sệtnghi nan. Cháu muốn tìm biết huyền diệu nào ở cõi vời vợi Ðông Dương đó đãkhiến mẹ ngoá ...