Nghề của ông Hai Say-Vá sửa xe đạp, đơn giản chỉ có thế. Nhà ông ở cuối con đường, cách một trường trung học phổ thông cấp III không xa mấy. Công việc nhàn hạ, ông không tranh đua với đời để làm chi cả, bởi ông luôn ngẫm câu "Thương trường là chiến trường" quả thật đúng. Mỗi khi nghĩ đến chữ chiến trường, tự nhiên ông ngán ngẫm. Với mức thu nhập rất khiêm nhường, 60 ngàn đồng mỗi ngày, cũng đủ cho ông đắp đổi cuộc sống...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ông Hai Say và Chuyện Mất Gà Ông Hai Say và Chuyện Mất GàNghề của ông Hai Say-Vá sửa xe đạp, đơn giản chỉ có thế. Nhà ông ở cuối con đường,cách một trường trung học phổ thông cấp III không xa mấy. Công việc nhàn hạ, ôngkhông tranh đua với đời để làm chi cả, bởi ông luôn ngẫm câu Thương trường là chiếntrường quả thật đúng. Mỗi khi nghĩ đến chữ chiến trường, tự nhiên ông ngán ngẫm.Với mức thu nhập rất khiêm nhường, 60 ngàn đồng mỗi ngày, cũng đủ cho ông đắp đổicuộc sống. Trong cảnh đời nhiễu nhương kim tiền này, dường như ông là người có đượchạnh phúc nhiều nhất. Lúc nào cũng thấy ông cười, có lẽ do tiếp xúc với đám học sinhriết rồi ông cũng trẻ ra hồi nào không hay.Mới hôm kia, bên cạnh nhà,có gia đình hàng xóm,ông chồng làm cảnh sát giao thông,mức thu nhập rất khắm khá. Những dịp như Tết hoặc ngày lễ lộc, thì mức thu càng vượttrội. Cả đội sáu chiến sĩ, hàng tháng chia nhau cũng hơn chục cây vàng.Hãy làm thử bài toán, để mà có cái nhìn cụ thể hơn nhen. Việt nam có quá nhiều xe cộ,nhưng thôi, hãy bỏ qua xe gắn máy hai bánh, ta chỉ tính xe đò và xe tải thôi. 64 tỉnhthành,cứ cho là mỗi tỉnh có khoảng 200 chiếc, vậy ước lượng là 12.800 cổ máy vận tải.Số lượng này, cứ cho là một nửa nằm bánh, một nửa lăn bánh, thế thì mỗi ngày trên quốclộ và các tuyến đường cũng có hơn 6.000 chiếc lưu thông. Đội CSGT, chỉ cần thổi 1/10của số trên là 600 chiếc, mỗi chiếc lấy mỏng mỏng 200.000 đồng, thì mỗi ngày bỏ gọn túixách là 120 triệu. Số 120 triệu này, phải trích ra phần nghĩa vụ cho các cấp trên một nửa,nghĩa là đội còn 60 triệu, chia cho đội 6 người,mỗi người được 10 triệu/ngày. Một thángchỉ làm việc 15 ngày, còn 15 ngày nghỉ đi thư giản, vậy cũng có lai rai 150 triệu mỗitháng, tương đương với hơn 6 cây vàng 9999. Lợi tức đứng đường một năm là 72 câymiễn thuế, làm bao nhiêu năm thì cứ thế mà hốt. Ý là, tôi chỉ tính ở mức độ thấp nhất thôinha, chiến sĩ nào cảm thấy làm ngày chưa đủ, tranh thủ làm đêm là có mức lợi tức vượttrội đó nhé. Nghề này, coi bộ đã hơn Việt kiều nhiều!.Đồng tiền không do mồ hôi trộn nước mắt, cứ ào ào chảy vô lu thì việc nó tràn ra cũng rấtdễ dàng. Hai đứa con của ông cảnh sát này, tuy chỉ là học sinh lớp 11-12, nghe nói chúnghọc thì cực kỳ ngu nhưng ăn tiêu thì rất sang, mỗi đứa một chiếc SH tay ga bảnh ra phết.Tiền đưa cho em mua sắm thì chỉ rút một xấp phỏng chừng, miễn đếm. Tôi nghe phongphanh, hai thằng đại ngu này sẽ chắc chắn được tốt nghiệp tú tài và đã đăng ký vào đạihọc an ninh, để tiếp tục nối nghiệp cha ông làm cảnh sát.Còn mụ vợ của ông quan đứng đường này, thôi khỏi nói, bà nhất định không xài đồ củaNước Lạ, ý là nhất cử nhất động, phải là đồ ngoại. Người ta nói giàu sang sinh lễnghĩa quả không sai. Từ khi ông hung thần trên quốc lộ có tiền không biết để đâu chohết, ông cứ đi nhậu nhẹt, em út mỗi đêm, bỏ mụ vợ già thui thủi ở nhà phòng không chiếcbóng, mụ hận chồng, hận luôn đời. Bà sinh tật đánh số đề, bà chơi xả láng sáng về sớm.Mỗi tháng thua hàng trăm triệu là chuyện nhỏ như con thỏ. Nếu đem so số tiền thua đềcủa bà với số tiền cặm cụi nhọc nhằn của ông Hai Say thì tiền công của một người sửa xeđạp chẳng xi-nhê gì cả. Đó là so về vật chất, nhưng về mặt tinh thần thì gia đình quancông an này là một địa ngục, trong khi ấy ông Hai Say có cả một thiên đường.Chả là, hôm kia ông quan tự tử, sau khi kiểm kê lại toàn bộ số vàng dành dụm được thìmới phát hiện là số vàng không cánh mà bay mất hết, chưa kể mụ vợ của ông còn mangcả nợ trong, nợ ngoài, nợ nóng , nợ nguội. Giấc mộng xây khách sạn để chứng minh đẳngcấp có quyền, có tiền bỗng chốc tiêu tan. Quan này tự kết liễu cuộc đời, ai biết!. Vỡmộng, vỡ nợ hay sợ vào tù, nhiều thứ lý do quá.Trưa nay,một đám nữ sinh,đứa nào cũng đẹp với tà áo dài trinh trắng thơ mộng, chúngkhông hẹn mà tụ nhau đến mười mấy đứa. Nào vá lốp,nào bơm hơi, nào chỉnh sên... Ôngphải từ từ giải quyết cho từng cô bé. Tay làm, miệng trò truyện với đám cò con, thỉnhthoảng ông ngưng hẳn, để kể một vài câu chuyện. Nghe hết truyện này,cả bọn lại khơimàu cho ông kể truyện khác, cứ thế mà tụi trẻ cứ mê, quên cả giờ về nhà nấu cơm phụmẹ.- Bây học xong mười hai rồi chọn ngành nào?.- Dạ bác sĩ.- Dạ Ngân hàng.- Dạ kỹ sư vi tính.- Dạ Dược sĩ...- Bây không tính vô đại học sư phạm làm giáo viên sao?.- Dạ Giáo chức, dứt cháo, thà làm công an, ai cũng sợ, hốt bạc nhiều hơn. Làm cô giáochán lắm.- Nghề cô thầy giáo là cao cả chứ, giáo dục cả một thế hệ tương lai cho đất nước, quantrọng lắm chứ.- Dạ nhưng bây giờ,thời buổi chụp giựt, có ngay trước mắt vẫn quan trọng hơn chớ bác.- He he ... Nghe tụi bây nói, sao mà tao ngán ngẫm quá.- Sao lại ngán ngẫm hở bác?.- Ừ thì bọn trẻ giờ hư hết, đảng đã biến thế hệ tụi bây thành đám thiển cận cả rồi, trời à.Tao kể cho đám con gái tụi mày nghe chuyện này.Năm ngoái,tao có đi chơi ở một vùng sâu vùng xa, ghé ngang cuộc lễ khánh thànhtrường cấp ba ở huyện. Có đại diện của ủy ban tỉnh, sở giáo dục, ông phó chủ tịch ...