. Tình cờ người đàn ông nhìn vào tấm kính chiếu hậu, giữa lúc gió lồng lộng thổi tung mái tóc của người con gái, trông thoáng như cái bờm của một con sư tử hống. Gió chẻ tơi tựa muốn bứt từng sợi tóc của nàng để cuốn vào cái nắng trưa đang hừng hực cháy đỏ.Những nét nhọn, gẫy giao nhau trên khuôn mặt nàng khiến người ta liên tưởng tới gương mặt của một thiếu nữ da đỏ, khi nhìn nghiêng. Người con gái nhắm mắt. Những sợi tóc mai vò đập tả tơi trên mặt nàng....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ông Mèo Rừng Ông Mèo Rừng.Tình cờ người đàn ông nhìn vào tấm kính chiếu hậu, giữa lúc gió lồng lộng thổi tung máitóc của người con gái, trông thoáng như cái bờm của một con sư tử hống. Gió chẻ tơi tựamuốn bứt từng sợi tóc của nàng để cuốn vào cái nắng trưa đang hừng hực cháy đỏ.Những nét nhọn, gẫy giao nhau trên khuôn mặt nàng khiến người ta liên tưởng tới gươngmặt của một thiếu nữ da đỏ, khi nhìn nghiêng.Người con gái nhắm mắt. Những sợi tóc mai vò đập tả tơi trên mặt nàng. Đôi tay khoanhtrước ngực, cho cảm tưởng đó là tấm lá chắn kiên cố, vững vàng nhất trước mọi biếnđộng. Ngoài tiếng gió còn có tiếng xe, tiếng nở giãn của những miếng sắt hay thép ở đầumáy. Giữa ba người, sự yên lặng một tấm màn ngăn cách mà không người nào trong bọnhọ, đủ can đảm cầm lên dù là một lưỡi lam rất bén, để xé rách.Chiếc xe tiếp tục lồng tới trong cái nóng cùng hơi thở hồng hộc của buổi trưa gắt.Người đàn ông ngồi bên cạnh người tài xế có đôi mắt đỏ ngầu, thần trí dường như đã lạcở một cõi khác. Anh có dáng của một con gấu kềnh càng quen sống miền Bắc cực.Những dãy phố vun vút bị bỏ lại. Những chiếc xe đồng hành thoát chốc, chỉ còn là nhữngchấm đen di động cùng chiều, dội tới những tia sáng chói.Người con gái vẫn nhắm mắt. Người tài xế bỗng buộc miệng :- Bờm sư tử.Người đàn ông ngồi cạnh giật mình. Anh như kẻ mới về sau một chuyến viễn du khôngtưởng.- Cái gì?- Tôi mới thấy cái bờm của một con sư tử.Người tài xế nói. Người ngồi bên hỏi :- Ở đâu?Người tài xế đăm đăm nhìn vào tấm kính chiếu hậu. Lần này không do tình cờ, anh nhíulông mày (không hiểu vì nắng hay vì điều gì?) Anh nói :- Thôi quên đi.Người con gái vẫn nhắm mắt. Nhưng nàng nghe đủ mẩu đối thoại nhát gừng của haingười đàn ông. Nàng mỉm cười. nụ cười rực rỡ ở mặt khác hơn cái gay gắt của buổi trưa.Lát sau người con gái mởi mắt cất tiếng dịu dàng :- Quay hộ Kim cái cửa kính. Anh ạ.Giò bão dịu dần rồi tắt hẳn ở băng ghế sau. Hình ảnh thiếu phụ da đỏ với mái tóc gó thổitung như một cái bờm sư tử, cũng không còn.Đến lượt người tài xế khép lại đôi mắt, cũ.2.Nếu trí nhớ tôi không quá tồi tệ thì dường như Quyên đã gọi tôi là “Ông Mèo Rừng” mỗikhi nàng nói chuyện hay viết thư cho Thược. Thuở ấy Quyên là bạn thân nhất của Thược.Quyên về ở chung với chúng tôi trên một căn gác làm thêm, phía sau nhà bếp, vùng xacảng.Những buổi trưa Thược có giờ ở trường không về được, Quyên lo cho tôi những bữacơm, duy nhất một hột vịt luộc dầm trong chén nước tương mang nhãn hiệu Lá Bồ Đề và,một nhúm bắp cải héo mua từ người bán rong đầu ngõ.Tôi gọi đó là những buổi trưa quê nhà tháng mười một. Tôi nhớ như vậy vì tôi sinh vàotháng đó. Thược và Quyên, ở tháng kế tiếp. Tôi nhớ những buổi trưa quê nhà, tháng mườimột, giữa cái nóng hầm hập của ngoại ô Sài Gòn, bất cứ lúc nào, một trận mưa ồ ạt cũngcó thể bất thần đổ xuống và, bao nhiêu buổi trưa không có Thược, tôi và Quyên chỉ mongmột cơn mưa, như thế.Dường như chúng tôi đã ngầm thỏa thuận với nhau, nếu một cơn mưa xập xuống, điều đócó nghĩa, chúng tôi sẽ không chạy trốn điều cả hai cùng cố giữ vì Thược.Rất may cho chúng tôi, suốt thời gian này, xa cảng đã không có một cơn mưa nào. Chỉ cónhững cơn mưa khi tôi về đó, buổi trưa một mình, đọc những mẫu giấy nhắn tôi trênvách. Hoặc khi ấy, bên tôi là Th. mà thôi.Tôi nhớ những lần điện thoại cho Quyên ở Nha Khảo Thí, bảo Quyên mượn tiền đi uốngcà phê. Đó là những ngày Thược đã rời thành phố. Nàng về một ngôi nhà ven biển. NơiThược dự tính cắt đi một mái tóc, khoác lên người một màu áo khác. Cuối cùng dự tínhkhông thành, sau khi Thược viết cho tôi một lá thư, báo rằng nàng đã tự tay chôn cất đứacon giữa hai hàng dương. Đứa con trai đầu tiên của chúng tôi. Đứa con trai mang tậtnguyền trên bàn tay từ bố nó.Quyên kể tôi nghe mấy anh công chức nhà quê mê nàng, rất hoan hỉ, sung sướng mỗi khiđược Quyên hỏi mượn tiền. Chúng tôi cười ngặt nghẽo khi Quyên đạp chiếc xe mi ni đếnchờ tôi ở cuối dốc của trại lính. Một ly cà phê sữa cho tôi lúc đó giá trăm hai. Gói thuốcBastos xanh, khi ấy một trăm đúng, và ly cà phê đen của Quyến (dù nàng chỉ nhấp mộtthìa, nhưng phải có) giá tám chục. Tôi cũng không còn nhớ dạo ấy, tại sao tôi lại có thểtúng quẫn đến thế. Từ ngày Thược bỏ đi, tôi vẫn tiếp tục đi dạy thêm. Nhưng sự ra đi củaThược dường như đã đem theo cùng với nàng tất cả. Thược chỉ để lại cho tôi, những conđường, chỗ ngồi, và một Quyên tội nghiệp. Có lẽ Quyên cũng hiểu tôi muốn tìm gặpnàng chỉ để hỏi chuyện Thược. Chỉ để nhắc nhau về Thược. Cho riêng tôi cảm tưởngThược vẫn đâu đó. Nàng chưa ra khỏi thành phố này.Mỗi lần gặp nhau, câu chuyện bao giờ cũng xoay quanh “bà Thược”, căn gác và, cuốicùng là tin chiến sự với con số cập nhật trong danh sách của chúng tôi, những người bạn,“đền nợ nước!”Suốt thời gian này, điều tôi nhớ rõ, chính xác nhất là chẳng bao giờ Quyên còn dùng bachữ “Ông Mèo Rừng” để gọi tôi. Những lần Quyên tìm tôi ở trại, không gặp, để lại thư,Quyên cũng chỉ dùng cái tên thường nhật của tôi là “ông Nam” mà thôi.Thâm tâm tôi định thế nào cũng phải có một lần tôi hỏi Quyến cho ra lẽ: Tại sao Quyếnlại cho tôi cái hình ảnh kia? Cái hình ảnh mà tôi biết Thược rất thích. Nàng rất thú vị vớiví von này. Chẳng thế mà trong thư từ đôi khi ngay cả lúc nói chuyện với Quyên, Th.cũng đã dùng ba chữ “Ông Mèo Rừng” để nói về tôi.Một buổi chiều cuối năm, sau khi lãnh tiền dạy học, tôi đi tìm Quyên. Tôi nói:“Hôm nay tôi có tiền...”Quyên cười. Nụ cười luôn ứa ra một nỗi buồn rất lạ! (Dù chỉ cần hơi cười, người ta cũngcó thể thấy cái xoáy đồng tiền nhỏ bên má trái của Quyên. Không lẽ khi Quyên cười, đôimắt của nàng đã buồn hơn bất cứ lúc nào khác?) Quyến bảo:“Ta đi ăn đi!”Tôi gật đầu, “Chính thế”, và nhắc Quyên cất chiếc xe đạp của nàng ở sở. Rất tự nhiên,Quyến quàng tay ôm ngang bụng tôi. Tôi chở Quyến đến đền thờ Tây Hồ. Không phải vìbánh cuốn Tây Hồ nổi tiếng mà, còn vì đó cũng là một trong những chỗ tôi và Th ...