Thông tin tài liệu:
Mới đây tại xóm tôi ở có mở thêm cái quán hớt tóc đề tên “Chương”. Tôi rất mừng vì khỏi phải đi xa, xe cộ phiền hà, chỉ cần cuốc bộ năm phút là tới. Trời SG nóng nực quanh năm, mình chẳng còn trẻ trung gì nữa nên chuyện đẹp xấu không thành vấn đề, hớt tóc là để cho mát mẽ cái đầu, sẵn cạo bớt râu ria cho gọn gàng. - Tiệm mới mở hả? bữa giờ qua lại tôi không thấy
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
ÔNG THẦY LUCKY LUCKE ÔNG THẦY LUCKY LUCKEMới đây tại xóm tôi ở có mở thêm cái quán hớt tóc đề tên “Chương”. Tôi rất mừng vìkhỏi phải đi xa, xe cộ phiền hà, chỉ cần cuốc bộ năm phút là tới. Trời SG nóng nực quanhnăm, mình chẳng còn trẻ trung gì nữa nên chuyện đẹp xấu không thành vấn đề, hớt tóc làđể cho mát mẽ cái đầu, sẵn cạo bớt râu ria cho gọn gàng.- Tiệm mới mở hả? bữa giờ qua lại tôi không thấy. Tôi hỏi- Dạ mới thuê được cái mặt bằng này đó anh. Anh thợ hớt tóc tên Chương trả lờiTôi leo lên ghế ngồi. Vừa choàng tấm vải qua người tôi anh Chương vui vẻ nói:- Trước đây tôi cũng đã từng hớt tóc ở xóm này đó anh. Khách quen nhiều lắm. Thiệt tìnhtôi hớt cũng không đẹp lắm đâu nhưng khách quen vẫn thích đến để nói chuyện. Có khiphải điện thoại hẹn trước đó.Tôi hỏi:- Vậy rồi đi đâu hay sao mà bây giờ mới quay lại?- Cách đây ba năm người ta lấy lại mặt bằng không cho thuê nữa nên đành phải về bênnhà ở hẽm Điện Biên Phủ. Bên đó không bằng đây. Cầm cự thời gian ế ẩm quá tới bâygiờ mới thuê được chỗ này, hy vọng khách ngày xưa còn nhớ sẽ tới.Tôi tin là anh nói thật vì nét mặt và cách nói năng của anh ẩn hiện một điều gì tử tế. Thấyanh bước đi hơi khập khiểng tôi hỏi thăm dò:- Bộ trước có đi lính tráng gì hay sao mà chân như vậy?Anh cười hì hì:- Trời! Lính tráng gì đâu anh. Tôi coi vậy chứ còn trẻ mà. Hồi tết Mậu Thân mới có támtuổi chớ mấy. Chỉ có ông già hồi xưa là lính không quân. Còn cái chân này là do sốt bạiliệt hồi nhỏ.Tôi nói để anh yên tâm:- Ờ, ba tôi trước đây cũng là lính. Tôi thì cũng suýt đến tuổi thôi… Vậy bây giờ ông giàanh làm gì?- Ổng chết rồi, tận cái hồi Mậu Thân. Bị bắn chết.- Ủa, lính không quân mà…?- Chắc là do cái số. Ổng là lính không quân ở phi trường Tân Sơn Nhất, làm ở dưới đấtthôi, không phải lái máy bay đâu. Hồi đó nhà tôi còn ở Chợ Lớn, tối giao thừa năm đóông già được ở nhà. Đến hồi súng đạn tùm lum cả nhà phải trốn dưới gầm giường. Gầnnhà có cái lô cốt của Biệt Động Quân, đánh nhau chỗ đó cũng dữ lắm. Gần sáng ổng nóiđể ra phụ mấy ông BĐQ tiếp tế súng đạn chớ lúc này mà chạy tới phi trường thì xa quá.Ai dè ra đó chẳng bao lâu ổng trúng ngay một phát đạn vô ngực…Im lặng một chút anh nói tiếp:- Tội nghiệp bà già. Hồi đó bả cũng còn trẻ. Trên tôi là một bà chị cũng mới mười tuổichớ mấy. Còn hai thằng em nữa. Vậy mà từ đó cho tới sau này một tay bả lo lắng hết, ởvậy nuôi con.- Chính phủ hồi đó không có trợ cấp gì sao?. Tôi hỏi- Có chớ - anh trả lời - Sau khi khám xét cẩn thận người ta biết ổng chết là do viên đạnAK bắn trúng ngực, nên mới làm thủ tục công nhận tử sĩ. Cũng nhờ đó mà mấy chị emmới được ăn học tiếp tục. Tôi và bà chị học trường Quốc gia nghĩa tử ở Tân Bình. Haithằng em học trường Quốc gia nghĩa tử ở Thủ Đức để ở nội trú luôn. Anh có biết haitrường này không?- À, có nghe nói trường Cao Đẳng Kỹ thuật bây giờ trước đây là trường Quốc gia nghĩatử, nằm gần bệnh viện Vì dân của bà Thiệu, bây giờ là bệnh viện Thống Nhất. Còntrường ở Thủ Đức thì không biết.- Đúng rồi đó anh. Hồi đó gần trường còn có cái nghĩa địa Tây nữa. Ngày xưa đi học ở đócũng nhiều kỷ niệm lắm… Tiếc là mới học hết lớp tám thì “giải phóng” tuốt. Nhớ nhiềunhất là ông thầy Lucky Lucke.- Ủa, ông thầy Lucky Lucke nào?...xxxSau khi ba tôi chết trong tết Mậu Thân 68, chúng tôi được gởi học tại trường QGNT. Đâylà trường được thành lập trong thời kỳ tổng thống Nguyễn Văn Thiệu, là nơi dành chocon em tử sĩ và thương phế binh theo học, qui chế như một trường công lập, chưa kể cónhững đãi ngộ đặc biệt khác.Năm tôi học lớp bảy, giáo sư phụ trách là một thầy giáo, ốm và cao long nhòng, miệnghay ngậm điếu thuốc trông rất giống nhân vật Lucky Lucke trong truyện tranh hồi đó nênchúng tôi đặt tên thầy là Lucky Lucke, dĩ nhiên là chỉ nói sau lưng thôi. Thầy dạy mônToán, giọng nói hơi khàn khàn nhưng nghe cũng dễ hiểu bài. Chúng tôi được biết thầy làlính biệt phái, trước đó thầy là trung úy thuộc sư đoàn 7 bộ binh. Thầy rất vui vẻ và có óckhôi hài. Lớp chia ra 4 đội, thầy gọi là tiểu đội và phong cho cấp bậc đàng hoàng. Trưởnglớp là chuẩn úy, đội trưởng là trung sĩ, còn lại là binh nhì. Mỗi lần kêu lên bảng giải toánthầy toàn kêu binh nhì, ví dụ như: “tiểu đội 1 binh nhì Chương, tiểu đội 2 binh nhì X, Y,Z v.v… lên bảng giải bài toán này”. Bài toán quá khó binh nhì giải không ra thầy lại tiếptục: “Binh nhì đứng qua một bên, mấy trung sĩ lên cứu bạn đi” và mấy đội trưởng tiếp tụclên giải bài tập. Cũng có khi gặp trường hợp quá khó thầy gọi chuẩn úy - là trưởng lớp -lên giải quyết. Kiểu quân sự hóa chuyện học hành như vậy làm chúng tôi thấy vui vẻ vàkhông khí thi đua hăng hái lắm, tuy áp lực lên mấy “trung sĩ” và “chuẩn úy trưởng lớp”hơi căng thẳng.Nhớ nhất không thể nào quên là đợt liên hoan cuối năm. Xong phần bánh trái nước ngọtlà đến phần văn nghệ. Vài đứa chúng tôi lên hát giúp vui, thầy Lucky Lucke đệm đàn ghita. Cuối cùng thầy nói:- Hôm nay thầy sẽ chia tay các em luôn vì hế ...