Perfect - Kì 3: Ở nhà một mình.Buổi tối hôm ấy, Chi lại nằm dài trên chiếc sofa đỏ quen thuộc. Bố mẹ nó đi du lịch những một tuần, kể từ ngày hôm nay. Chi không thể ngờ nổi khi người đưa ra yêu cầu hết sức “hợp tình hợp lý” vừa rồi lại chính là lớp trưởng lớp nó. Bình thường nó nhớ giọng nói của mọi người khá tốt, nên khi nghe thấy tiếng vang lên từ phía sau, nó cứ nghĩ là một bạn zai nào đó trong trường, xúc động trước tình cảnh của hai...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Perfect - Kì 3: Ở nhà một mìnhPerfect - Kì 3: Ở nhà một mìnhBuổi tối hôm ấy, Chi lại nằm dài trên chiếc sofa đỏ quen thuộc. Bố mẹ nó đidu lịch những một tuần, kể từ ngày hôm nay.Chi không thể ngờ nổi khi người đưa ra yêu cầu hết sức “hợp tình hợp lý” vừa rồilại chính là lớp trưởng lớp nó. Bình thường nó nhớ giọng nói của mọi người khátốt, nên khi nghe thấy tiếng vang lên từ phía sau, nó cứ nghĩ là một bạn zai nào đótrong trường, xúc động trước tình cảnh của hai cô gái chân yếu tay mềm mà ra taynghĩa hiệp mà thôi. Mà nghĩ lại, Chi thấy đúng là nó chưa nói chuyện với lớptrưởng bao giờ, nó không nhớ giọng cũng phải .Trong lúc nó nghĩ ngợi thì lớp trưởng cùng với một chút giúp đỡ của cô bạn thiênthần kia đã kéo được chiếc SH sang một bên. Cậu ta còn nhanh tay xoay lại chiếcxe của bạn gái kia luôn. Chi hơi ngượng vì nãy giờ mình chỉ đứng im như phỗng,nên cũng xắn tay vào lấy giúp. Đến khi chiếc Vespa được dựng gọn gàng một bênthì hai đứa con gái lấy làm cảm kích lắm, cảm ơn rối rít. Cậu bạn chỉ cười:- Đừng có nghĩ tốt quá cho tớ như thế. Xe của Chi đang ngoắc vào xe tớ kia kìa, tớkhông giúp hai cậu làm sao mà lấy xe về được.Chậc, hóa ra là vậy, Chi chép miệng. Kể cũng đúng, giờ là thời nào rồi, có phảichâu Âu thế kỉ 19 đâu mà lấy ra những anh chàng nghĩa hiệp luôn ra tay cứu giúpcác cô gái cơ chứ. Mấy thằng con trai Chi quen, nhỏ mọn có, chấp vặt có, lắm điềucó, chanh chua có, ngại việc có, không nhường phụ nữ có, khinh người có…Nóichung là tính xấu gì cũng có. Chả bao giờ nó gặp được một thằng con trai nào nếucùng bước vào một cánh cửa hay cùng lên cầu thang mà nhường đường cho nó đitrước cả.Cô bạn thiên thần kia đã chào hai người rồi đi trước. Chỉ còn lại cậu lớp trưởng vàChi.- Để tớ lấy nốt xe cậu ra cho. Chỗ này khó quay xe lắm, mà xe cậu đang móc vàoxe tớ thế kia.- Cậu biết tên tớ à?- Sao không? Học cùng lớp, tớ là lớp trưởng, tên của cậu thì có gì mà không biết.- Ờ nhỉ. Thế mà tớ đến tên lớp trưởng còn không nhớ.- Chi cười gượng.- Quân.-lớp trưởng gạt chân chống xe Chi đến “xạch” một tiếng, dựng lại ngayngắn rồi tiếp tục lấy xe của mình.- Cảm ơn cậu. Không có cậu thì hôm nay tớ với bạn kia tha hồ mà luyện cơ bắp.Quân chỉ cười xòa. Thằng bé chào Chi rồi đi trước, có vẻ như cũng đang có việc.Dù cũng đúng là có động cơ thật, nhưng Chi thấy rõ ràng Quân khác với nhữngthằng con trai khác nó từng biết. Cũng không rõ là khác thế nào, nhưng con bé thấyvui. Tim đập hơi nhanh một chút, nó tự nhủ chắc là vì kéo mấy cái xe nên mới thế.Nó dắt xe, đưa cho ông bảo vệ cái vé cùng tờ tiền lẻ xấu xí nhất mà nó chọn đượctrong ví. Chậc, ai bảo xếp xe nó lung tung như thế, mà cái tờ tiền nhàu nhĩ đấychính hôm trước ông ấy trả lại cho nó chứ ai. Chi không mấy quan tâm tới lời cằnnhằn của ông bác khó tính, nó phóng xe vút đi. Có vẻ như trong mắt nó, từ “contrai” đã được định nghĩa lại khác đi một chút.Buổi tối hôm ấy, Chi lại nằm dài trên chiếc sofa đỏ quen thuộc. Bố mẹ nó đi dulịch những một tuần, kể từ ngày hôm nay. Vừa hay hôm nay lại là thứ 6, nó tự chophép mình buông thả một chút. Học kì này học sáng nhiều, chả có mấy đêm nóđược thức khuya đúng nghĩa, thường nó chỉ dám xem phim đến hơn 12 giờ chútxíu là lút cút đi ngủ, những ngày học thi thì quên hết đi nhé, chỉ có ngồi mà gặmsách thôi. Lúc bố mẹ sắp đi, nó kéo mẹ ra hỏi nhỏ:- Mẹ không sợ để mình con ở nhà với thằng kia nhỡ nó làm gì con thì sao?- Nó làm gì mày đã tốt, đừng có nghĩ vớ vẩn. Mẹ biết thừa hai đứa bọn mày rồi, cóchuyện gì có mà trời sập. Mà thằng nào nó thích nổi mày, tao biếu không đấy –nghe mẹ nó vừa nói vừa phẩy tay, Chi tức sôi máu. Dù gì nó cũng là con gái chứ,vẫn còn có người dắt hộ xe cho đấy, không đến mức là đồ biếu không tặng kèmnhư mẹ nói đâu nhá. Nghĩ đến đây nó mới “À” lên một tiếng, rồi lôi điện thoại ragọi cho Vy. Một ngày gặp được nhiều người hay ho như này mà không kể cho Vynghe, nó sẽ không ngủ yên được mất. Con người ta, cần nhất là sự chia sẻ mà lị.Cái gì cũng thế, hỉ nộ ái ố, mà cứ giữ im im trong lòng, thế nào cũng sinh bệnh.Kể đến chuyện cô bạn xinh như thiên thần mà nó gặp ở bãi gửi xe, Vy chặn nó lạibằng một câu hỏi đột ngột.- Nghe mày kể tao chắc đến 90% bạn ấy là ai rồi, nhưng hỏi lại thêm một câu chochắc. Bạn ấy mặc váy trắng đúng không?- Ừ, váy voan trắng, với áo sơ mi màu xanh nhạt. Giày búp bê màu nude cộng thêmmũ bảo hiểm cũng màu trắng nốt. Màu khẩu trang là gì ấy tao quên rồi, chỉ nhớđược thế thôi.- Tao chỉ hỏi bạn ấy có mặc váy hay không mà mày phải kể một lô một lốc ra thếcơ à?- Vy cười- Chúc mừng, mày đã được diện kiến cô gái đẹp nhất khóa mình rồiđấy.- Ai cơ?- Mày đúng là…Diên Vỹ chứ ai.- Á! Bạn gái thằng…à khối trưởng đấy sao??????- Chi thốt lên, tí thì không kìmđược mình. Trời đất ơi, thằng bé kể ra thì cũng có tốt đẹp gì lắm đâu mà cưa đượcem gái xinh như tiên nữ thế này. Thật phí, phí quá đi mất. Giờ thì nó mới gật dù,lời ...