Danh mục

Perfect - Kì 8

Số trang: 15      Loại file: pdf      Dung lượng: 176.22 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Giọng của ai mà quen thế này. Chi nhớ nó đã nghe thấy ai đó nói câu này với nó, từ rất lâu rồi. Nó cũng muốn dậy lắm... nhưng nó mệt quá, nó còn không muốn mở mắt ra nữa. Đúng là lúc này Chi đang lạnh. Không phải chỉ lạnh chút xíu, mà lạnh phát điên lên được. Chưa bao giờ Chi thấy lạnh đến thế, dù trên người nó đang quấn nào khăn quàng cổ, khăn mặt, cả một chiếc áo khoác nhưng vẫn chưa xi nhê gì với nhiệt độ buổi tối vùng đồi núi này...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Perfect - Kì 8Perfect - Kì 8: Trở lạiGiọng của ai mà quen thế này. Chi nhớ nó đã nghe thấy ai đó nói câu này vớinó, từ rất lâu rồi. Nó cũng muốn dậy lắm... nhưng nó mệt quá, nó còn khôngmuốn mở mắt ra nữa.Đúng là lúc này Chi đang lạnh. Không phải chỉ lạnh chút xíu, mà lạnh phát điênlên được. Chưa bao giờ Chi thấy lạnh đến thế, dù trên người nó đang quấn nàokhăn quàng cổ, khăn mặt, cả một chiếc áo khoác nhưng vẫn chưa xi nhê gì vớinhiệt độ buổi tối vùng đồi núi này.Chi không ngừng rủa thầm vì sao số nó lại đen thui thế này, không lẽ nó sẽ chết ởđây, giữa chốn rừng núi hoang vu này? Nghe thật giống số phận của mấy diễn viênphụ trong mấy bộ phim phiêu lưu hành động. Nó lắc đầu, không được, nó sẽ làdiễn viên chính, sẽ trở về thật oanh liệt, đời nào nó chịu chết lãng nhách giống mấycái vai phụ đó được cơ chứ?Thật ra lỗi cũng là tại nó mà ra cả. Buổi chiều đang đi theo đoàn, bỗng tự nhiên cómột chú bướm rất to, sải cánh rộng hơn 20cm, xanh biếc bạy vụt qua mặt nó. Nóngây người nhìn theo, rồi chợt nhận ra con bướm bay ra một đoạn rừng bên đườngcách đấy chừng hai chục mét, đậu trên một bông hoa lớn màu đỏ. Nó có nhìn nhầmkhông vậy? Hoa đỗ quyên!Chi quên béng là nó đang đi cùng các bạn, nó lần theo con đường chú bướm bay,đi về phía bông hoa màu đỏ. Không ngờ đã sang tháng năm rồi mà đỗ quyên vẫnnở đẹp được như thế này. Nó vẫn nghĩ rằng phải ở độ cao cao hơn nữa mới có thểgặp được hoa đỗ quyên của rừng Hoàng Liên Sơn chứ. Hơn cả những gì nó kìvọng, đi sâu vào thêm một đoạn chừng hai trăm mét, thì trước mặt nó trải dài cảmột dải đỗ quyên đỏ thẫm, hoa rụng đầy xuống mặt suối phía dưới. Đẹp không tảnên lời! Chi chỉ biết đứng há hốc, đờ đẫn như mê đi. Rồi nó chợt tỉnh ra, tự bảophải kéo cả bọn vào đây xem mới được, ai dè lúc ngó sang xung quanh, nó đã mộtmình một chốn giữa rừng hoang không bóng người bóng thú này. Dấu vết của conđường mòn cũng hoàn toàn mất hút, nó hoảng quá hét lên thật to, nhưng chỉ cónhững tiếng vọng của rừng là trả lời nó mà thôi. Chi quýnh quáng quay lại đườngcũ, mong tìm được con đường mòn, nhưng sau khi đi một hồi, nó nhận ra mìnhhình như càng đâm sâu vào rừng hơn thì phải. Chết nó rồi, phải làm sao đây?Chi vẫn thường nghĩ có một ngày nó sẽ đóng vai một nhà thám hiểm, ngao du đếnnhững miền đất xa xôi hiểm trở nhất trong thiên hạ. Nó thích mê những chươngtrình dạy kĩ năng sống sót trên mấy kênh nước ngoài, nó chưa từng bỏ sót tập“Man vs. Wild” nào cả, tiếc thay nó mới xem kĩ năng sống ở hoang mạc, ở vùngbăng tuyết, ở đảo hoang, chứ còn rừng rậm nhiệt đới thì chưa! Nó có đọc nhiềusách báo, thậm chí cả tiểu thuyết về mấy người sống sót trong rừng rậm Amazon,vừa đọc vừa ngưỡng mộ thán phục. Nhưng nó đâu có ngờ lại có ngày nó rơi vàohoàn cảnh như này? Nó đã kịp chuẩn bị tinh thần đâu. Hồi trước, mỗi lần thấy nóngồi xem mấy chương trình như vậy, Hoàng Anh vẫn lắc đầu nói, cậu có xem đếngià cũng chẳng bao giờ làm nổi cái gì đâu. Nó lè lưỡi bảo, cứ chờ đấy, sẽ có lúc tôicho cậu sáng mắt. Không lẽ bây giờ trời cho nó cơ hội để chứng tỏ? Trời đất ơi,nếu vậy thì nó xin rút, xin rút. Bị lạc đường chỉ vì mê hái hoa bắt bướm, thật khôngcó cái nhục nào giống cái nhục nào. Nhưng dù sao đi nữa, cũng không được phépmất tinh thần, Chi quăng ba lô xuống đất, bắt đầu lên kế hoạch.Chi thở dài, nhưng nó nghĩ lại ít ra nó vẫn còn một tí may mắn vì chiều nay khôngđưa ba lô cho Quân cầm hộ, nếu không thì đến bây giờ chắc chưa bị thú rừng thổdân làm gì nó đã thành ma đói rồi. Nó lôi hết các thứ trong ba lô ra kiểm lại mộtlượt. Trời sắp tối rồi, phải nghĩ cách hành động ngay. Nó có ở đây một chai nướcvẫn còn nguyên chưa bóc vỏ, cùng một chai còn lại được một phần ba, hai cái bánhngọt với một thanh kẹo ngậm. Chậc, tạm thời đến mai vẫn chưa chết đói được rồi.Điện thoại nó còn hai vạch pin, ngay lúc biết mình bị lạc nó đã lôi ra gọi thì pháthiện đã tịt sóng. Thôi, có thể lấy để chiếu sáng tạm thời lúc cần thiết là được. Nócòn có một cái áo mưa, một áo khoác mỏng, một khăn quàng cổ, một khăn mặt vàmay mắn nhất là một cái bật lửa. Ôi chao, nó thấy số mình vẫn chưa đến ngày tận,cái bật lửa này là hôm trước đứa nào nhờ nó mua mà quên chưa lấy đấy chứ. Ngoàira nó còn có một quyển sổ ghi chép cùng hai cái bút. Không có thiết bị nào giúpxác định phương hướng, ngẩng lên thì cây che hết bầu trời, khỏi thấy trăng sao,còn mấy cách nhìn rêu thì quá cao siêu nó chưa được dịp kiểm chứng nên khôngthể áp dụng. Nó uống hết chai nước còn thừa, xé một tờ giấy trong quyển sổ, viếtvào đó vài dòng rồi treo tòng teng cái chai lên cái cây. Không biết có tác dụng gìkhông, nhưng nó nghĩ vẫn nên để lại dấu hiệu những nơi đã qua, biết đâu đấy.Ngoài cái chai, nó không còn gì có thể dùng để đánh dấu, khăn với áo thì phải mặclên người nếu không thì chết rét. Nó đọc ở đâu đó tốt nhất là nên ở cạnh nguồnnước, rồi lần mò gì đó tìm khu dân cư. Nhưng chỉ một lát nữa trời sẽ tối om om,Chi quyết định sẽ quay về bên dòng suối có hoa đỗ quyên, rồi sáng mai tí ...

Tài liệu được xem nhiều: