Anh hai, cùng cha khác mẹ với tôi. Người rất hiền. Tiếng nói nhỏ nhẹ. Nụ cười bình thản, vô tư. Anh không biết uống rượu. Hút thuốc ngày vài điếu cho vui thôi. Tính anh giản dị, không thích tranh đua với đời. Xong Trung học cấp một, anh vào đời, làm tài xế Taxi. Sau đó, anh cưới vợ. Mỗi ba năm, chị cho anh hai đứa con. Sáu năm anh đã có bốn đứa. Hai trai, hai gái.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Phải Chi Phải ChiAnh hai, cùng cha khác mẹ với tôi. Người rất hiền. Tiếng nói nhỏ nhẹ. Nụ cười bình thản,vô tư. Anh không biết uống rượu. Hút thuốc ngày vài điếu cho vui thôi. Tính anh giản dị,không thích tranh đua với đời. Xong Trung học cấp một, anh vào đời, làm tài xế Taxi.Sau đó, anh cưới vợ. Mỗi ba năm, chị cho anh hai đứa con. Sáu năm anh đã có bốn đứa.Hai trai, hai gái. Chạy taxi, anh đủ nuôi một vợ, bốn con. Đủ mua luôn chiếc taxi anhđang lái. Chị ở nhà nội trợ. Không ai đua đòi phải giàu có hoặc hơn thua như người khác.Chiều chủ nhật, anh hay đưa vợ con vào Chợ Lớn ăn mì vịt tiềm. Mì xào áp chảo. Mộtđời sống tự tại, không lo nghĩ.Một ngày, tấm giấy động viên gởi đến. Gia đình anh như mặt nước hồ đang yên tỉnh bỗngnổi sóng. Anh không còn lựa chọn nào khác. Bán chiếc taxi để tiền lại cho vợ nuôi con.Anh lên đường nhập ngũ. Có lẽ chuyện gia đình anh cũng na ná giống như nhiều gia đìnhkhác trong thời chiến tranh. Một chuyện bình thường trong những chuyện bình thườngkhác.Tôi cũng có những chuyện bình thường của riêng tôi. Không để ý gì cho lắm về ngườianh cùng cha. Chỉ lâu lâu ghé nhà thăm chị và cháu, tôi nghe nói: anh đang ở Bình Long.Lần sau, anh đang ở Xuân Lộc. Lần khác, anh đang ở… đâu đó.. Những địa danh nghequen thuộc vì nhiều người nói tới. Chưa bao giờ tôi được đặt chân lên. Chị bây giờ phảibươn chải, bán buôn để nuôi bốn đứa con mỗi ngày mỗi lớn hơn. Lương anh, chỉ đủ trảtiền cơm và thuốc lá. Vào lính rồi, anh hút thuốc nhiều hơn. Ai cũng biết, tiền lính, tínhliền. Dư đâu mà gởi về gia đình.Thời gian trôi. Chiến tranh thi đua trôi theo thời gian, không ngừng nghỉ. Bao nhiêungười đã ngả xuống. Xác họ, người ta nói nếu gom lại vẫn chưa thể lấp đầy hố chia rẽ đãđược lòng thù hận phi lý đào nên. Máu chảy, người ta nói có thể đùn lại thành cả consông dài. Vẫn không nối lại được nhịp cầu bị chia cắt. Ở đâu đó, trên đất nước, mỗi ngàyđều có tiếng súng nổ đì đùng. Ầm ỳ. Đinh tai. Nhức óc. Mỗi ngày đều có màu đỏ tươi củamáu bắn ra khỏi thân người, văng tung tóe. Khô sạm đi trên mặt đất.Đôi lúc tôi nghĩ, anh hiền lắm. Một tiếng nói lớn cũng không nghe thấy, vậy mà anh phảiôm súng bắn vào kẻ thù có thể chưa nhìn rõ mặt. Tôi nghĩ, chắc là bắt buộc thôi. Bắn đểtự vệ. Giết người để người không giết ta. Sau lưng anh và đồng đội anh có cả một giangsơn, gấm vóc, phải giết người để gìn giữ chớ!. Tôi nhớ, nụ cười anh nhỏ nhẹ, giống batôi.Lâu dần, tôi ít khi nhớ về người anh vẫn lang thang đâu đó trong cuộc chiến. Có lẽ vợanh và những đứa con anh cũng thế. Ít khi để ra chút thì giờ nhớ đến anh. Có thì giờ đâumà để? Chị mãi miết lo buôn buôn, bán bán. Dậy sớm, thức khuya. Quá mệt mõi với việcmột mình làm, có đến năm miệng ăn. Những đứa con hàng ngày đến trường. Bài vỡ ngậpmặt. Lo học. Lo thi. Về nhà còn ít khi gặp mẹ. Lâu ghê lắm mới gặp cha một lần. Lần nàocha về cũng không hẹn trước. Cha không biết khi nào sẽ về lần về sau. Tình nghĩa chacon lấn cấn giữa một khoảng cách vô hình nào đó. Có lần, tình cờ tôi gặp anh lúc vềphép. Da anh xạm đen. Mặt mũi phong trần dữ lắm. Anh cũng không nói nhiều hơn ngàytrước bao nhiêu. Chỉ qua loa vài câu thăm hỏi.Cơn bão lịch sử xoáy đến. Saigon tuy chưa chạm mặt chiến tranh, nhưng náo động, nóngsùng sục như chảo dầu sôi. Nhiều đoàn người giành giựt, chen lấn nhau, bỏ nước. Lầncuối về phép, anh nói sẽ thuyên chuyển đi vùng khác. Anh chưa liên lạc nên không ai biếtanh đang ở đâu.Chiến tranh chấm dứt. Những họng súng đã ngưng nhả đạn. Trong sự hổn độn tàn cuộc,vợ anh dao động chờ đợi. Con anh bồn chồn trông ngóng. Mọi người bâng khuâng longhĩ. Không thấy tin gì về anh. Không biết đường nào tìm kiếm. Hy vọng anh là mộttrong những người lính đã quẳng súng, cởi bỏ quân phục bên vệ đường, tháo chạy. Chiếntranh hết rồi mà, anh còn đi đâu nữa bây giờ? Sớm muộn gì anh cũng tìm được conđường dẫn về nhà thôi. Thế nhưng …Bốn ngày sau, thằng con trai lớn mặt mũi lơ láo, thất thần, bước vào nhà tôi. Mếu máo: -Ông nội ơi, ba con chết rồi!Ba tôi bình tỉnh chỉ cái ghế biểu nó ngồi xuống cho yên rồi nói. Một đồng đội của anh tìmđến nhà kể chuyện. Anh là người duy nhất trong đồn không chịu bỏ súng. Anh lẳng lặngleo lên lô cốt khi xạ thủ đã nhảy khỏi chỗ ngồi. Anh một mình ôm khẩu đại liên nhả đạnliên tục. Vài viên đạn phía bên kia ghim vào thân anh. Một viên xuyên qua đầu. Khôngnón sắt. Và khẩu đại liên im tiếng. Chừng như viên đạn cuối đã thoát khỏi nòng. Anh ngãxuống… vĩnh viễn.Hai ngày sau, chiếc cam nhông mui trần, chở cái quan tài mua vội. Chúng tôi tìm đến đồntheo lời chỉ dẫn của đồng đội anh. Tôi không biết địa danh đó. Tâm trí đâu để ý. Nókhông mấy xa Saigon. Lúc quẹo vào con đường không còn tráng nhựa, phải đi khá lâumới tới. Chung quanh không có nhà dân. Cổng đồn gãy đổ, ngả sang một bên. Mấy ngườiôm súng dài, mặc toàn đen, giọng không thiện cảm.- Mấy người muốn gì!?- Dạ thưa các ông, chúng tôi xin các ông cho phép nhận xác chồng tôi về.- Phải cái thằng cứng cổ chết trên lô cốt kia không?- Dạ phải.- Chúng tôi đã vứt xác nó dưới kia, lấp đất lại rồi.- Dạ xin các ông vui lòng cho mẹ con tôi mang xác về chôn tử tế.- Nếu nó chết trong rừng, lấy gì tử tế với không tử tế, hả?- Dạ, chúng tôi van lạy các ông mà.- Tới đó mà đào lên! Nhanh đi!.Nước mắt mọi người bắt đầu tuôn. Những cái cuốc được những bàn tay run run, khôngchuyên, cào xuống nhè nhẹ, từ từ. Sợ cào mạnh trúng anh. Từng mảng đất nhỏ thảy lênhai bên bờ. Đất lấp không dầy lắm. Phút chốc, thấy cái lưng anh ló ra. Đến hai chân, chỉcòn mang vớ. Tôi nghĩ, chắc anh không kịp mang giày hay giày anh bị lấy mất? Mùi hôithúi xông lên. Thằng con lớn ngừng tay, bịt mũi, nhăn mặt lợm giọng muốn mữa. Tiếnghét lớn làm mọi người giật nẫy mình:- Anh kia! Sao không tiếp tục đào đi? Anh ghê tởm à? Tôi nói cho anh biết, cha anh khisống là kẻ thù. Giờ chết rồi, chúng tôi coi như kẻ bạn nên cho nhà anh lấy xác về chôn.Anh chớ làm bộ bịt mồm, bịt mũi. Anh không tiếp ...