Danh mục

Phải rồi, đó là tình yêu

Số trang: 21      Loại file: pdf      Dung lượng: 235.60 KB      Lượt xem: 16      Lượt tải: 0    
Jamona

Phí tải xuống: 18,000 VND Tải xuống file đầy đủ (21 trang) 0
Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Nó hiểu ra rằng, không chỉ lúc này, mà trước kia và mãi về sau, anh vẫn luôn dõi theo từng bước đi của nó... Đó là một ký ức tuyệt đẹp luôn in sâu vào tâm trí của nó. Dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng nó vẫn không sao quên được chuỗi ngày hạnh phúc của nó và Phan Anh.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Phải rồi, đó là tình yêuPhải rồi, đó là tình yêuNó hiểu ra rằng, không chỉ lúc này, mà trước kia và mãi về sau, anh vẫn luôndõi theo từng bước đi của nó...Đó là một ký ức tuyệt đẹp luôn in sâu vào tâm trí của nó. Dù đã nhiều năm trôiqua, nhưng nó vẫn không sao quên được chuỗi ngày hạnh phúc của nó và PhanAnh.Nó vốn là một cô bé xinh đẹp với đôi mắt tươi sáng và làn da trắng hồng ngọtngào. Nó luôn là tâm điểm chú ý của mọi người với vẻ ngoài hoàn hảo và một cáitên thật đặc biệt: Nguyễn Ngọc Lâm Quân. Nhưng đó không phải là tất cả lí dokhiến cho những đứa con gái khác phải ghen tị với nó. Là con gái cưng của giámđốc một công ty đầu tư lớn nhất nhì thành phố, nên từ nhỏ nó đã được chiềuchuộng như một nàng công chúa. Có lẽ cũng chính vì vậy mà nó trở nên kiêu kỳ vàxa lánh với các bạn cùng tuổi. Nó nổi bật trong mắt bạn bè với hình ảnh của mộttiểu thư ủy mị, yếu đuối, nhưng có lẽ ít ai biết rằng, niềm đam mê cháy bỏng tronglòng nó là tình yêu dành cho những bước nhảy, cho âm nhạc. Có thể nói, nó yêunhảy như chính bản thân nó vậy. Chỉ khi được nhảy, nó mới là chính nó: mạnh mẽ,cá tính và lôi cuốn.- Chào em.Nó quay ngoắt lại, ngước nhìn về phía đã phát ra câu chào bất ngờ đó.- Anh là ai vậy? – Nó hỏi. Đôi mắt tròn xoe chứa đựng sự ngạc nhiên của nó hướngvề một chàng trai lạ mặt.- Em hay ra đây tập nhảy lắm à? – Anh chàng đáp lại câu hỏi của nó. Nhưng dườngnhư đó không phải là một câu trả lời mà nó mong muốn. Từ trước đến giờ, nó vốnchẳng bao giờ quan tâm đến những đứa con trai. Nó luôn cho rằng tất cả bọn họđều không có gì tốt đẹp, có lẽ họ đến với nó hoặc là vì tài sản hoặc là vì cái vẻngoài thu hút của nó mà thôi. Nó lườm anh chàng như thể một tên tội phạm, khôngquên gửi lại cho anh ta câu trả lời đầy vẻ ngạo mạn và khó chịu:- Thì sao, nó ảnh hưởng đến anh à. Tôi hỏi anh là ai, mà hình như tôi với anhkhông quen nhau.- À, xin lỗi em, anh tên là Phan Anh, Lưu Phan Anh. Anh cũng thích nhảy lắm, emdạy anh nhảy được không, cô bé?“Cái tên này, hắn nghĩ hắn là ai mà bảo mình dạy chứ, lại còn kêu mình là cô bé,thật là ngu xuẩn mà.” - Nó thầm nghĩ.- Xin lỗi nhé, tôi không có thời gian cho những chuyện vớ vẩn, phiền anh đi cho.- Hừm… Vậy thôi, anh không phiền em nữa, hi vọng mình sẽ có dịp gặp lại nhaunhé. – Anh chàng tạm biệt nó và không quên để lại một cái nháy mắt cùng nụ cườiẩn ý.Nó và Phan Anh đã gặp nhau như thế. Có lẽ đó cũng là lí do mà nó yêu nhảy.Chính nhảy đã đưa Phan Anh đến bên cuộc đời nó và vẽ ra trong thế giới của nómột bức tranh màu hồng tuyệt đẹp… ***- Hôm nay tập xong mình đi đâu ăn đây anh?Nó hỏi đầy vẻ phấn khởi. Không hiểu từ lúc nào, nó và Phan Anh trở nên thân thiếtvới nhau, cả hai như hình với bóng vậy. Duy nhất chỉ có Phan Anh là hiểu nó, làbiết nó cần gì và luôn sẵn sàng đến bên nó những khi nó cần. Nhưng không biết cóphải vì gia cảnh của nó và Phan Anh quá khác biệt, mà cả hai chỉ dừng lại ở mứctình bạn, dù cho nó biết tình cảm mà Phan Anh dành cho nó nhiều như thế nào.- Để anh suy nghĩ nhé, thế Gấu Con của anh thích ăn gì đây?Nó thích những lúc Phan Anh gọi nó như thế, vì trong ký ức của nó... “Gấu Con làGấu Con tròn tròn, là lá la…” - “Em không phải Gấu Con mà, sao anh cứ kêungười ta như thế vậy?”. Phan Anh nựng lên đôi má hồng ngây ngô của nó rồinói: “Vì mỗi lần như thế, anh có cảm giác em rất bé nhỏ và luôn cần có anh bêncạnh để bảo vệ em”...- Hay là mình đi ăn món Nhật đi anh, em thèm sushi lắm, nha nha, đi mà... – Vẻmặt của nó lúc này mới thật đáng yêu làm sao, mà chỉ có Phan Anh mới có “diễmphúc” được trông thấy.- Nhưng anh gần hết tiền rồi Gấu Con ơi, mình đi ăn cái gì rẻ rẻ thôi nha...- Thôi mà, hôm nay để em trả nhé, em có tiền mà. - Nó trả lời một cách hồn nhiênmà không hề biết rằng nó đã vô tình làm cho người con trai ấy bị tổn thương.- Ừ thì tùy em vậy, Gấu Con là nhất mà.Nó cười tít cả hai mắt lại. Phan Anh cũng cười, nhưng đằng sau nụ cười ấy là mộtnỗi buồn vô hạn. Từ trước đến giờ, dường như nó chưa bao giờ quan tâm đến PhanAnh, chưa bao giờ hỏi anh cần gì, nghĩ gì. Chỉ có Phan Anh là lo lắng cho nó, anhcó thể ngồi với nó hàng giờ liền chỉ để nghe nó than vãn, để cho nó mượn bờ vaimỗi khi nó khóc, hay có khi chỉ ngồi im lặng cùng nó ngắm dòng người qua lại. ***- Anh à, anh có ước mơ gì không? - Nó mở to đôi mắt tròn xoe, hỏi Phan Anh.- Có chứ, ai mà chẳng có ước mơ.- Thế anh ước gì, nói cho em nghe được không?- Không nói cho em biết đâu.- Thôi mà, nói em nghe đi mà, năn nỉ anh đó... - Nó nũng nịu hệt như đứa con nít,nhưng có lẽ nhờ sự đáng yêu ấy mà chẳng bao giờ Phan Anh từ chối nó bất cứ điềugì:- Được thôi, nhưng Gấu Con phải hứa với anh một chuyện.- OK, 10 chuyện cũng được, anh nói em nghe đi. - Nó nài nỉ một lần nữa.- Vậy khi anh nói ra rồi, em phải ...

Tài liệu được xem nhiều: