Chưa bao giờ tôi thấy Charlie, cậu bạn thân của tôi lại có tâm trạng lạlùng như thế. Cậu ấy bước vào nhà, đưa chân đóng sầm cánh cửa và tiếnvào bếp. Dường như Charlie không hề để ý gì đến tôi. Tôi lật đật chốt cửalại rồi bước theo sau, lòng tự hỏi không biết chuyện gì đã xảy ra.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Phần 2: Một chút quan tâmTác Giả: Nhiều tác ĐIỂM TỰA CỦA NIỀM TINgiả Phần 2 Một chút quan tâm “Bất cứ ai cũng có thể đem đến sự khác biệt cho cuộc sống của người khác bằng sự quan tâm và tình yêu thương của mình.” C hưa bao giờ tôi thấy Charlie, cậu bạn thân của tôi lại có tâm trạng lạlùng như thế. Cậu ấy bước vào nhà, đưa chân đóng sầm cánh cửa và tiếnvào bếp. Dường như Charlie không hề để ý gì đến tôi. Tôi lật đật chốt cửalại rồi bước theo sau, lòng tự hỏi không biết chuyện gì đã xảy ra. Khi tôi bắt kịp, thì cậu ấy đã ngồi tựa người vào chiếc ghế bành cạnh cửasổ, tay nắm chặt lon bia, yên lặng. Trông cậu ấy có vẻ hoang mang, bối rối. Bóng tối bao trùm đôi mắtmàu xanh sáng vốn vui tươi của Charlie. Rõ ràng cậu ấy đang bị sốc vì mộtchuyện gì đó. Uống một ngụm, bia, Charlie nhìn tôi và bắt đầu kể. Qua những lời củacậu này, tôi có thể hình dung cả một câu chuyện. Mới chiều hôm nay, một học sinh cũ đến thăm cậu ấy. Charlie vốn làgiáo viên dạy môn hoạ tại trường trung học địa phương đã gần chục năm,nên việc học sinh cũ đến thăm thì không phải là chuyện gì bất thường. Thếnhưng chuyến viếng thăm của cô gái ấy đã khiến anh bạn tôi bị sốc. C harlie vẫn còn nhớ Angela, cô học trò nhỏ đã từng học lớp của cậuấy cách đây khoảng sáu năm. Đó là một cô bé lặng lẽ, giản dị và khá rụt rè.Nhưng sau bằng ấy thời gian, giờ đứng trước mặt cậu ấy là một người phụnữ trưởng thành, tự tin, vui vẻ khoe với thầy chiếc nhẫn cưới nói về đứacon mới sinh và nghề nghiệp ổn định của mình. Trong cuộc chuyện trò vớiCharlie, cô luôn là người chủ động gợi chuyện thay vì chỉ biết chờ để trả lờicác câu hỏi như trước đây. Sau một lúc hỏi thăm thầy, cô gái kể: Khi em còn học trung học, ba mẹem chia tay nhau. Em sống với mẹ một thời gian thì có thêm cha dượng. 18Tác Giả: Nhiều tác ĐIỂM TỰA CỦA NIỀM TINgiảÔng ấy không hề có chút thiện cảm nào đối với em lúc nào cũng tìm cáchđánh đập và 19Tác Giả: Nhiều tác ĐIỂM TỰA CỦA NIỀM TINgiảnhục mạ em mỗi khi mẹ em không có nhà: Thời gian đó, có nhiều lúc em đih ọcvới cánh tay bầm tím vì bị ông ấy đánh, mặc dù em đã mười sáu tuổi. Khôngthểchịu nổi cuộc sống như địa ngục và chán ghét phải nhìn mặt ông ấy, em đãlên kế hoạch bỏ trốn. T hật ra, em cũng không có gì nhiều để mang theo ngoài chiếc va lynhỏ, con gấu bông và số tiền đã bỏ ống heo từ ngày bé. Em định sẽ trốn đitrên chiếc xe hơi rủa mẹ sau buổi học sáng ngày thứ Sáu, trước khi mẹ và ôngấy về nhà. Charlie ngừng kể, nhìn tôi trầm ngâm: - Cậu biết sao không? Tiết học cuối cùng của buổi sáng thứ Sáu ấy là giờdạy hoạ của tôi. Làm sao tôi có thể biết được ý định của cô bé. Tôi cũngkhông biết những điều mà cô bé phải gánh chịu. Tối đa đến bên Angela,ngồi xuống bên cạnh để xem tác phẩm của em. Tôi không thể nhớ được làvào hôm đó, mình có nhận ra điều gì khác lạ nơi cô bé hay không, chỉ nhớrằng tôi có đặt tay lên vai cô bé và siết nhẹ. Chỉ vậy thôi, và Angela có nhìntôi như định nói gì đó, nhưng tôi chỉ bảo cô bé hãy tập trung vào tác phẩmrủa mình Và thế là Angela đã bỏ nhà đi sau khi đi học về, sau tiết học rủa tôiở tuổi mười sáu. Câu chuyện kết thúc trong yên lặng. Chúng tôi đang mải đuổi theonhững suy nghĩ của riêng mình về mối quan hệ giữa thầy và trò. Nội quytrường học không cho phép giáo viên tiếp xúc quá thân mật với cách họcsinh của mình. Vậy thì, ngoài những bài học truyền đạt cho các em học sinh,chúng tôi không còn cách nào khác có thể giúp các em tìm hiểu, giải quyết cácvấn đề trong cuộc sống. Bao năm nay, chúng tôi chỉ biết làm trọn phận sựrủa người thầy giáo trong những giờ lên lớp mà không quan tâm gì. Chúngtôi ngồi đấy, im lặng, trong lòng day dính về câu chuyện xúc động củaAngela. Những sự việc tương tự như thế có thể đã xảy ra rất nhiều tạingôi úp mặt vào lòng bàn tay mình, Charlie thở dài: Tôi thậm chí còn không biết chuyện gì xảy ra cho đến tận hôm nay. Tôivẫn cứ sống vui vẻ và bình thường sau cái ngày cô học trò mười sáu tuổi lớptôi bỏ nhà ra đi. Điều cay đắng nhất là, giá như có thêm một chút quan tâmnữa, thì tôi đã có thể giúp đỡ cô bé ấy rất nhiều. Nhưng, dù sao cũng còn anủi một điêu là cô ấy đã bình an quay tìm lại. - Thuỳ Mai ...