Phận Đàn Bà
Số trang: 10
Loại file: pdf
Dung lượng: 162.87 KB
Lượt xem: 12
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Đi học về, vừa bước vào sân tôi đã nhìn thấy mẹ lúi húi làm thịt gà ngoài giếng. Vẫn nguyên cặp sách trên lưng, tôi nhào đến cạnh mẹ, sung sướng và ngạc nhiên: - A! Hôm nay được ăn cơm thịt gà rồi! Có sự kiện gì đặc biệt à mẹ? Không như mọi bận, mẹ nói với giọng buồn buồn: - Thôi, con vào cất sách vở đi rồi ra giúp mẹ một tay. Hôm nay nhà mình có khách. Tôi vấn cố nèo một câu: - Vị khách này chắc ở diện "đặc biệt quan trọng"...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Phận Đàn Bàvietmessenger.com Hoàng Phương Nhâm Phận Đàn BàĐi học về, vừa bước vào sân tôi đã nhìn thấy mẹ lúi húi làm thịt gà ngoài giếng. Vẫnnguyên cặp sách trên lưng, tôi nhào đến cạnh mẹ, sung sướng và ngạc nhiên:- A! Hôm nay được ăn cơm thịt gà rồi! Có sự kiện gì đặc biệt à mẹ?Không như mọi bận, mẹ nói với giọng buồn buồn:- Thôi, con vào cất sách vở đi rồi ra giúp mẹ một tay. Hôm nay nhà mình có khách.Tôi vấn cố nèo một câu:- Vị khách này chắc ở diện đặc biệt quan trọng phải không mẹ?Mẹ không trả lời chỉ khẽ gật đầu và giục:- Con có nhanh lên không nào!Tôi nghĩ, chắc hôm nay chị Thuý đưa người yêu về trình diện với mẹ. Mấy hôm trước tôiđã nghe chị nói với mẹ như vậy. Nhưng hôm ấy, mẹ có vẻ vui hơn hôm nay nhiều. Sợ mẹlại giục lần nữa, tôi chạy ào vào nhà và tôi sững sờ khi gặp một người đàn ông dáng khắckhổ, rụt rè đứng sau mành như đang đón đợi. Người đàn ông mà tôi đã thề là không baogiờ mong ngóng. Tôi căm thù ông ta. Người mà khi tôi mới lên sáu tuổi, tôi đã mài daogiấu dưới gối chờ ông quay lại. Tám năm trôi qua, nhiều khi tôi không còn nhớ đến condao ấy nữa và cũng không hiểu nó biến mất từ lúc nào. Bây giờ bất ngờ nhìn thấy gươngmặt này, cơn giận của tôi lại bừng bừng bốc lửa. Tôi không nghe người ấy nói gì mà quayngoắt người chạy ra giếng. Mẹ tôi vẫn bình thản như chẳng có chuyện gì xảy ra.- Mẹ! - Tôi gằn giọng - Ông ta về đây làm gì?Mẹ tôi không trả lời câu hỏi của tôi mà chỉ giục:- Con nhanh lên còn ra giúp mẹ một tay nào!Tôi vùng vằng:- Nhưng mà...Mẹ tôi nhẹ nhàng:- Thôi nào, hộ mẹ tí đã rồi hẵng hay. Đi, con gái!Vẫn vùng vằng, tôi miễn cưỡng đi vào. Tôi không vào nhà để cất cặp sách và thay quầnáo vì không muốn nhìn thấy gương mặt người ấy, người đã làm cho mẹ con tôi khốn khổtrong bao nhiêu năm trời. Tôi quăng cặp sách lên mặt bể rồi vào bếp nấu cơm. Tôi cầmque cời đập vào cái thành xoong vô tội vì nó to hơn mọi bữa. Mẹ tôi vẫn không tỏ thái độgì, vẫn như ngày xưa, nhẹ nhàng, ân cần với người ấy ngay cả khi người ta thú với mẹrằng đã trót đem lòng yêu thương người đàn bà khác. Rằng đã lỡ sắp có con với người ta.Khi đó, tôi đang chuẩn bị đi học lớp Một.Dì Xuyến kể, trước đây tôi cũng có một người bố. Bố của tôi là một người rất tuyệt vời.Bố yêu mẹ khi cả hai người còn đang học cấp ba trường huyện. Hồi ấy, những người bạncủa bố và mẹ đều ao ước có một mối tình như thế. Bố đi bộ đội, mẹ vào học trường trungcấp nông nghiệp tỉnh. Sau năm năm ở bộ đội, bố chuyển sang công tác tại Sở Giao thôngvận tải với một chức vụ nhiều người mơ ước. Bố mẹ cưới nhau và một năm sau, chị Thuýđược sinh ra trong ánh hào quang rực rỡ của tình yêu. Lúc đón mẹ và chị Thuý từ nhà hộsinh về, bố nâng chị giơ lên khoe với mọi người, vụng về đến nỗi làm chị đau, chị oa oakhóc rồi tè ướt cả ngực áo bố. Mọi người cười ngả nghiêng. Bố lấy làm hãnh diện vì điềuđó nên trước khi trao chị Thuý cho mẹ,Õ bố còn âu yếm thơm lên khuôn mặt nhăn nheocủa chị. Dù sao thì chị Thuý cũng vẫn còn có những tháng năm sung sướng. Chị được sựyêu chiều cả bố lẫn mẹ. Sau này, chị kể cho tôi nghe rằng, dù trời nắng nóng đến mấymỗi khi đi làm về, bố không kịp thay quần áo đã bò ra nhà làm ngựa cho chị nhongnhong trên lưng. Những ngày nghỉ, bố chẳng mấy khi đi đâu mà chỉ quanh quẩn ở nhàcho mẹ sai vặt và làm cho chị những đồ chơi tinh xảo như được mua từ cửa hàng về vậy.Chị Thuý lớn dần, chị càng lớn bố càng có vẻ bận việc và ít về nhà hơn và nếu có về cũngchỉ ghé vội qua nhà, để lại cho hai mẹ con ít tiền hay một vài thứ đồ dùng gì đó rồi lại điluôn chứ không nghỉ qua đêm ở nhà. Năm chị Thuý lên sáu tuổi, bố tôi về nghỉ ở nhà hẳnmột ngày. Bố có vẻ buồn buồn và dường như có điều gì đấy định nói với mẹ mà khôngnói được. Mẹ thì vẫn dịu dàng chăm sóc bố. Thấy bố buồn, mẹ càng yêu thương bố hơn.Chiều đến, bố bắt gặp mẹ lặng lẽ khóc trong bếp và thế là đêm ấy bố ở lại. Dì Xuyến bảo,tuổi của tôi phải bắt đầu tính từ đêm hôm ấy. Khi có tôi, những đồ chơi bố làm cho chịThuý dạo nào chị chỉ giữ lại một con búp bê gỗ còn chị cho tôi tất cả vì khi ấy bố đãchuyển công tác đi nơi xa ít khi về nhà được. Từ khi ấy mẹ tôi trở nên trầm lặng hơntrước nhưng đối với mọi người trong nhà, mẹ lại tỏ ra ân cần hơn. Ông bà nội ngoại củachúng tôi đều đã già cả. Dì Xuyến lại đi học xa, mẹ tôi như con thoi đi về cả hai bên. Cònbố tôi thì cứ đi công tác biền biệt mãi, nhiều năm, tết đến bố cũng không về, thư từ cũngchẳng có. Một mình mẹ tất bật sắm sửa mọi thứ để cả nhà đón năm mới như mọi nhàkhác. Mẹ bảo, bố không về được là vì bận công tác đặc biệt. Mẹ đưa chị em tôi đi tết hếtbên nội rồi bên ngoại. Hồi ấy, cả chị Thuý và tôi đều còn bé, chúng tôi còn mải vui vớinhững bộ quần áo mới, với những đồng tiền mừng tuổi và nhiều thứ khác trong dịp tếtnên nỗi buồn thiếu vắng bố chỉ thoáng qua. Chúng tôi luôn yên chí rằng bố đang bận mộtcông việc gì đó quan trọng lắm. Thú thật, lúc đó có ai hỏi về bố, tôi ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Phận Đàn Bàvietmessenger.com Hoàng Phương Nhâm Phận Đàn BàĐi học về, vừa bước vào sân tôi đã nhìn thấy mẹ lúi húi làm thịt gà ngoài giếng. Vẫnnguyên cặp sách trên lưng, tôi nhào đến cạnh mẹ, sung sướng và ngạc nhiên:- A! Hôm nay được ăn cơm thịt gà rồi! Có sự kiện gì đặc biệt à mẹ?Không như mọi bận, mẹ nói với giọng buồn buồn:- Thôi, con vào cất sách vở đi rồi ra giúp mẹ một tay. Hôm nay nhà mình có khách.Tôi vấn cố nèo một câu:- Vị khách này chắc ở diện đặc biệt quan trọng phải không mẹ?Mẹ không trả lời chỉ khẽ gật đầu và giục:- Con có nhanh lên không nào!Tôi nghĩ, chắc hôm nay chị Thuý đưa người yêu về trình diện với mẹ. Mấy hôm trước tôiđã nghe chị nói với mẹ như vậy. Nhưng hôm ấy, mẹ có vẻ vui hơn hôm nay nhiều. Sợ mẹlại giục lần nữa, tôi chạy ào vào nhà và tôi sững sờ khi gặp một người đàn ông dáng khắckhổ, rụt rè đứng sau mành như đang đón đợi. Người đàn ông mà tôi đã thề là không baogiờ mong ngóng. Tôi căm thù ông ta. Người mà khi tôi mới lên sáu tuổi, tôi đã mài daogiấu dưới gối chờ ông quay lại. Tám năm trôi qua, nhiều khi tôi không còn nhớ đến condao ấy nữa và cũng không hiểu nó biến mất từ lúc nào. Bây giờ bất ngờ nhìn thấy gươngmặt này, cơn giận của tôi lại bừng bừng bốc lửa. Tôi không nghe người ấy nói gì mà quayngoắt người chạy ra giếng. Mẹ tôi vẫn bình thản như chẳng có chuyện gì xảy ra.- Mẹ! - Tôi gằn giọng - Ông ta về đây làm gì?Mẹ tôi không trả lời câu hỏi của tôi mà chỉ giục:- Con nhanh lên còn ra giúp mẹ một tay nào!Tôi vùng vằng:- Nhưng mà...Mẹ tôi nhẹ nhàng:- Thôi nào, hộ mẹ tí đã rồi hẵng hay. Đi, con gái!Vẫn vùng vằng, tôi miễn cưỡng đi vào. Tôi không vào nhà để cất cặp sách và thay quầnáo vì không muốn nhìn thấy gương mặt người ấy, người đã làm cho mẹ con tôi khốn khổtrong bao nhiêu năm trời. Tôi quăng cặp sách lên mặt bể rồi vào bếp nấu cơm. Tôi cầmque cời đập vào cái thành xoong vô tội vì nó to hơn mọi bữa. Mẹ tôi vẫn không tỏ thái độgì, vẫn như ngày xưa, nhẹ nhàng, ân cần với người ấy ngay cả khi người ta thú với mẹrằng đã trót đem lòng yêu thương người đàn bà khác. Rằng đã lỡ sắp có con với người ta.Khi đó, tôi đang chuẩn bị đi học lớp Một.Dì Xuyến kể, trước đây tôi cũng có một người bố. Bố của tôi là một người rất tuyệt vời.Bố yêu mẹ khi cả hai người còn đang học cấp ba trường huyện. Hồi ấy, những người bạncủa bố và mẹ đều ao ước có một mối tình như thế. Bố đi bộ đội, mẹ vào học trường trungcấp nông nghiệp tỉnh. Sau năm năm ở bộ đội, bố chuyển sang công tác tại Sở Giao thôngvận tải với một chức vụ nhiều người mơ ước. Bố mẹ cưới nhau và một năm sau, chị Thuýđược sinh ra trong ánh hào quang rực rỡ của tình yêu. Lúc đón mẹ và chị Thuý từ nhà hộsinh về, bố nâng chị giơ lên khoe với mọi người, vụng về đến nỗi làm chị đau, chị oa oakhóc rồi tè ướt cả ngực áo bố. Mọi người cười ngả nghiêng. Bố lấy làm hãnh diện vì điềuđó nên trước khi trao chị Thuý cho mẹ,Õ bố còn âu yếm thơm lên khuôn mặt nhăn nheocủa chị. Dù sao thì chị Thuý cũng vẫn còn có những tháng năm sung sướng. Chị được sựyêu chiều cả bố lẫn mẹ. Sau này, chị kể cho tôi nghe rằng, dù trời nắng nóng đến mấymỗi khi đi làm về, bố không kịp thay quần áo đã bò ra nhà làm ngựa cho chị nhongnhong trên lưng. Những ngày nghỉ, bố chẳng mấy khi đi đâu mà chỉ quanh quẩn ở nhàcho mẹ sai vặt và làm cho chị những đồ chơi tinh xảo như được mua từ cửa hàng về vậy.Chị Thuý lớn dần, chị càng lớn bố càng có vẻ bận việc và ít về nhà hơn và nếu có về cũngchỉ ghé vội qua nhà, để lại cho hai mẹ con ít tiền hay một vài thứ đồ dùng gì đó rồi lại điluôn chứ không nghỉ qua đêm ở nhà. Năm chị Thuý lên sáu tuổi, bố tôi về nghỉ ở nhà hẳnmột ngày. Bố có vẻ buồn buồn và dường như có điều gì đấy định nói với mẹ mà khôngnói được. Mẹ thì vẫn dịu dàng chăm sóc bố. Thấy bố buồn, mẹ càng yêu thương bố hơn.Chiều đến, bố bắt gặp mẹ lặng lẽ khóc trong bếp và thế là đêm ấy bố ở lại. Dì Xuyến bảo,tuổi của tôi phải bắt đầu tính từ đêm hôm ấy. Khi có tôi, những đồ chơi bố làm cho chịThuý dạo nào chị chỉ giữ lại một con búp bê gỗ còn chị cho tôi tất cả vì khi ấy bố đãchuyển công tác đi nơi xa ít khi về nhà được. Từ khi ấy mẹ tôi trở nên trầm lặng hơntrước nhưng đối với mọi người trong nhà, mẹ lại tỏ ra ân cần hơn. Ông bà nội ngoại củachúng tôi đều đã già cả. Dì Xuyến lại đi học xa, mẹ tôi như con thoi đi về cả hai bên. Cònbố tôi thì cứ đi công tác biền biệt mãi, nhiều năm, tết đến bố cũng không về, thư từ cũngchẳng có. Một mình mẹ tất bật sắm sửa mọi thứ để cả nhà đón năm mới như mọi nhàkhác. Mẹ bảo, bố không về được là vì bận công tác đặc biệt. Mẹ đưa chị em tôi đi tết hếtbên nội rồi bên ngoại. Hồi ấy, cả chị Thuý và tôi đều còn bé, chúng tôi còn mải vui vớinhững bộ quần áo mới, với những đồng tiền mừng tuổi và nhiều thứ khác trong dịp tếtnên nỗi buồn thiếu vắng bố chỉ thoáng qua. Chúng tôi luôn yên chí rằng bố đang bận mộtcông việc gì đó quan trọng lắm. Thú thật, lúc đó có ai hỏi về bố, tôi ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Hoàng Phương Nhâm truyện ngắn tuổi hoa truyện ngắn truyện ngắn hiện đại truyện ngắn Việt Nam Phận Đàn BàGợi ý tài liệu liên quan:
-
6 trang 246 0 0
-
Tập truyện Bông trái quê nhà: Phần 1
66 trang 106 0 0 -
4 trang 81 0 0
-
Khóa luận tốt nghiệp: Tập truyện ngắn Hà Nội trong mắt tôi của Nguyễn Khải dưới góc nhìn văn hóa
60 trang 58 0 0 -
8 trang 53 0 0
-
3 trang 47 0 0
-
2 trang 46 0 0
-
34 trang 45 0 0
-
Tạp văn Nguyễn Ngọc Tư (In lần thứ 20): Phần 1
89 trang 44 0 0 -
12 trang 43 0 0
-
38 trang 41 0 0
-
13 trang 39 0 0
-
Kí túc xá trường Sân khấu Điện ảnh
6 trang 38 0 0 -
3 trang 36 0 0
-
3 trang 36 0 0
-
3 trang 35 0 0
-
4 trang 35 0 0
-
7 trang 33 0 0
-
7 trang 31 0 0
-
117 trang 30 0 0