1 Vợ chồng tôi sinh trai đầu lòng. Thành phố phát động kế hoạch hóa gia đình, chúng tôi cam kết hai con. Có con trai rồi, ham con gái lắm! Thấy con gái nhà ai đẹp, theo nhìn muốn rớt con mắt. Nhưng phải đợi thằng anh nó lên sáu tuổi tôi mới dám có bầu. Mang bầu mà cứ hồi hộp, sợ đẻ con trai nữa. Tôi sanh con gái! Mừng quá! Thằng anh đặt tên Thanh Hòa, con em khai sanh Thanh Bình. Nhưng tôi đặt tên thường gọi là Diễm Trang. Khỏi nói là tôi diện...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Phấn hương ngậm ngùi Phấn hương ngậm ngùi TRUYỆN NGẮN CỦA THANH GIANG1Vợ chồng tôi sinh trai đầu lòng. Thành phố phát động kế hoạch hóa gia đình, chúng tôicam kết hai con. Có con trai rồi, ham con gái lắm! Thấy con gái nhà ai đẹp, theo nhìnmuốn rớt con mắt. Nhưng phải đợi thằng anh nó lên sáu tuổi tôi mới dám có bầu. Mangbầu mà cứ hồi hộp, sợ đẻ con trai nữa. Tôi sanh con gái! Mừng quá! Thằng anh đặt tênThanh Hòa, con em khai sanh Thanh Bình. Nhưng tôi đặt tên thường gọi là Diễm Trang.Khỏi nói là tôi diện cho bé hết ý; chụp ảnh an-bum nầy đến an-bum khác. Thằng Hòa coibộ cũng ghen thầm, nhưng biết thân, lo chí thú học hành; năm nào cũng học sinh xuấtsắc…Người mẹ chợt ngưng bặt, mắt rưng rưng:Dung nhan của cô bé quả thật hòa điệu với cái tên mĩ miều. Từ đôi mắt bồ câu đenhuyền, lông mi dài, cong vút, đến mày vòng nguyệt, mũi dọc dừa, môi trái tim, tất cả cấutrúc cân đối, hài hòa trên gương mặt trái xoan. Tôn thêm vẻ đẹp hóa công còn là óc thẩmmỹ và công phu trang điểm của người mẹ, nào nơ tóc, hoa tai, nào trâm cài, lượt giắt, nàocác kiểu áo, mốt gisp, mốt giày… Và quần áo cũng bớt dần sự rườm rà để chưng làn datrắng mịn của cặp đùi thon, cánh vai tròn lẳn, bộ ngực no căng cho cảm giác lần áo lótsắp rách tới nơi.Kiềm xúc động, người mẹ tiếp:- Ngẫm mà thương thằng Hòa, bị đối xử thiêng lệch, biết đè nén tủi thân, không tỏ rabuồn phiền, trái lại còn giúp mẹ: lau nhà, giặt giũ, rửa chén, nấu cơm. Bởi con DiễmTrang bữa ăn chưa buông đũa đã có bạn bè réo gọi đi trượt pa-tin, hoặc đi ka-ra-ô-kê. Cảviệc học hành con nhỏ cũng bỏ bê luôn, lo chưng diện và chạy theo sở thích cá nhân.Nhưng mốt gì cũng còn phải giữ cái bản sắc của dân tộc. Ba cháu bận công việc, bỏ phúcho tôi. Bảo con gái, trách nhiệm lớn phần mẹ; không dạy con từ thuở còn thơ, giờ hưthân ráng chịu. Khi nhận ra mình cưng chiều thái quá, tạo cho con sa vào nết xấu thì đãmuộn! Làm đẹp thuần túy hình thức thành thói quen, ban đầu như chỉ mành, dần dà thànhdây xích, xích vào người như ma túy!Bấy giờ nước mắt của người mẹ không kìm nổi, lăn ra thành dòng trên gương mặt phaitàn hương phấn, khoảng độ tứ tuần mà đã hằn những đường nhăn.- Chẳng là ở nhà bên… - Người mẹ sau khi lau nước mắt, giọng hơi đanh lại – Gia đìnhcũng tử tế. Ảnh, chỉ có thằng con trai tên là Sĩ, bằng tuổi cháu Hòa, nhưng học dưới hailớp. Cũng thuộc dạng con cưng đó mà. Hai nhà hay qua lại nhau khi có đám tiệc. Thấycon Trang nhà tôi xinh đẹp, nhà thường gọi đùa vợ chồng tôi bằng: anh sui, chị sui. Đâuai tính chuyện gì, vợ chồng tôi vui miệng cũng gọi đáp lại: anh sui, chị sui. Ai ngờ đó lànguyên nhân dẫn đến bi kịch mà không sao lường hết được. Thằng Sĩ nghe vậy, đi khoecùng. Thế là bọn trẻ ở khu phố đồn đại là thằng Sĩ đã đính hôn với hoa khôi Diễm Trang,chờ con bé lên mười bảy thì làm lễ cưới. Chuyện đâu dừng lại ở đó. Hôm thằng Sĩ ănsinh nhựt, qua mời thằng Hòa con Trang. Hai anh em xin phép đi. Tôi có cho tiền tụi nómua quà tặng nhau. Chừng về chỉ có thằng Hòa, hỏi em đâu, bảo chưa chịu về. Ai ngờcon nhỏ ở bển ngủ luôn tới sáng. Sáng trưa trật mới về, thấy mặt sượng sượng như chó ănvụng bột, tôi tra riết, khai là lỡ uống bia say, rồi ngủ quên. Tôi hỏi: Ngủ với ai? Nó ấpúng, quanh co là ngủ với mấy đứa bạn gái, đông lắm.- Vậy có thằng Sĩ ngủ chung không?- Dạ…có!- Nó có làm gì con không?- Dạ… Con hổng biết? Ảnh ép con uống bia nhiều quá, con say, hổng biết trời đất gìhết.- Trời ơi! Vậy là xong đời con gái rồi con ơi!Tôi chỉ biết còn kêu trời và đưa con nhỏ đi khám phụ khoa. Khi bác sĩ cho biết “kết quả”,tôi như không còn đứng vững nổi. Ôi! Chưng diện cho con gái! Lý trí không còn kịpkiềm chế, tôi đóng cửa đánh cho con nhỏ một trận nhừ tử. vẫn chưa hả nư, tôi lấy kéoxởn mái tóc dài suông óng ả của nó. Con bé ban đầu còn khóc la, sau thì cắn răng chịucho mẹ mặc tình muốn ăn tươi nuốt sống gì cũng được. Thâm tâm nó kể như đời bỏ đirồi! khi sực hay rằng mình dang cầm một búng tóc nặng của con gái mà bấy lâu nay tôitừng nâng niu, chải chuốt, bất chợt tôi nghe tim mình đau nhói lên dữ dội rồi ngã ra bấttĩnh…2Một giọng nữ cao hớt hãi gọi toáng:- Bình! Bình! Ra coi truyền hình. Mục nhắn tin có tên mày nè! Lê Thanh Bình! Con ởđâu về ngay. Cha mẹ đã tha thứ hết lỗi lầm của con. Lẹ đi. Có in ảnh nữa. Đúng! HìnhmầyCô gái tên Bình trăn trở trên chiếc giường ọp ẹp. Chị bạn vừa gọi không được hưởng ứng,bước vào sờ tràn Bình.- Em sốt rồi. Để chị cạo gió cho em nghen! Chắc là mấy đêm liền “đứng bến”, khuyaquá, nhiễm sương.Chị bạn mới quen chưa đầy tuần mà thương Bình như em gái, lật sấp Bình, xoa dầu, cạogió sồn sột. Bình khẽ rên.- Chị Hạnh xin má Chín cho em nghỉ một đêm- Ừa! Mà em có tính về hay không? Chị như em, chị về liền. Con chị ở nhà đang mượngạo ăn. Ông già bịnh liệt. Có hai công đất mà không có sức làm, phải cầm! Em còn đủcha mẹ, sung sướng, ai đi ...