- Anh viết được phần mềm thì đỡ ngại. Tiếng thở dài của Đông hòa tiếng gió phập phào ngoài cửa sổ. Chuyện là, phần mềm HOX2 Đông đứng tên nhưng đưa về cho tôi lập trình. “Cơ quan nhiều người biết. Ngượng quá”. Hôm trước về quê, Đông buột miệng kể cho bố chồng tôi nghe. Ông cụ lạnh băng, buông câu: “Ngượng gì, ăn cắp đâu mà sợ”. Đông tái người, đầu gằm xuống, trông tựa ngỗng đội lá khoai. - Anh viết, có mà thành rác chữ. Tôi bĩu môi rồi với tay lên bếp tắt tạch...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Phần mềm Phần mềm TRUYỆN NGẮN CỦA PHAN ĐÌNH MINH- Anh viết được phần mềm thì đỡ ngại.Tiếng thở dài của Đông hòa tiếng gió phập phào ngoài cửa sổ.Chuyện là, phần mềm HOX2 Đông đứng tên nhưng đưa về cho tôi lập trình. “Cơ quannhiều người biết. Ngượng quá”. Hôm trước về quê, Đông buột miệng kể cho bố chồng tôinghe. Ông cụ lạnh băng, buông câu: “Ngượng gì, ăn cắp đâu mà sợ”. Đông tái người, đầugằm xuống, trông tựa ngỗng đội lá khoai.- Anh viết, có mà thành rác chữ.Tôi bĩu môi rồi với tay lên bếp tắt tạch nồi canh mướp đắng nhồi thịt. Ngoài đường, từngbụm bụi đất ném ràn rạt vào tường đầu hồi mỗi lúc có chiếc ôtô tải chạy qua. Căn nhà runnhư người bị trúng gió. Nhớ ngày nào, khi mới tốt nghiệp trường tổng hợp chuyên ngànhlập trình là tôi xin ngay về làm việc ở viện máy cùng Tổng công ty với chồng. Không biếthồi đó có phải vì yêu nghề! Mà viện máy của Đông, ba năm nay chẳng có phần mềm nàora giàng cả.- Bố muốn mẹ thử nghề thôi. Điếc thì uổng.Nói xong, Đông rúc mũi cù cù vào bụng cu Quy, khiến thằng bé cười lẩy cả người lên.Tôi yên lặng, bĩu môi.- Hì hì... phần mềm, có mui – Thằng Quy lại hích hích.- Giờ hồn. Vào hùa bố bắt nạt mẹ.Tôi giơ cái muôi dứ dứ.“Cây nhà lá vườn, chứ sáu triệu đồng bèo bọt, giá ở châu Phi cũng chẳng bói ra”. Nỗibuồn không đáng ở đâu bỗng rấm rứt như có hàng trăm con mạt lần mần.Dưới kia, sông ngầu ngầu máu cát.Mặt trời đã tắt hừng, bởi đám mây trở mưa đang liếm dần từ đây tới.Ngồi trong nhà, tôi bắt đầu nghe rõ tiếng Vờ kéo về, dàn dạt mé bờ đê. *****- Chú cho cháu xin cái thiết kế hệ thống.Đông thập thò mãi ở cửa phòng ông Quảng. Hơi lạnh của chiếc điều hòa nhiệt độ 18000BTU loang dịu góc hành lang. Mùi nước hoa xịt phòng thoang thoảng, khiến Đông nhẹbẫng người.- Thiết kế gì? phần mềm cần gì phải hệ với thống.Chết cha. Ông Quảng lại phán không cần bản thiết kế hệ thống mới gay. Mặt Đông bạcphệch như tờ giấy ăn, chuyền dần sang dừ đỏ. Anh đứng như trời trồng, dũi mãi mũi giầymuốn thủng tấm thảm chùi chân mà ông Quảng chẳng gọi vào, cũng không đuổi ra. Conchim sẻ mắc kẹt từ hôm qua trong hành lang kính, cứ bay loạn xạ, bỗng lao phịch vào vaiĐông, làm anh giật bắn người. Trấn tĩnh một hồi rồi Đông cũng liều hé mắt nhòm vào.Hoảng hồn. Trong phòng, ông Quảng đang gập mình lên màn hình máy vi tính. Đôngthoáng nghe thấy gì chiu chíu như tiếng va chạm binh khí kim loại. Chết cha, đây là tròchơi game Võ lâm truyền kỳ. Giời ơi. Không có lẽ ông Quảng tiêu khiển thứ tào lao nàytrong giờ hành chính. Sếp bộn việc cơ mà?! Bên trong, ông Quảng vẫn đang say máuphóng ngựa, vung đao, vẻ mặt đầy căng thẳng và chắc chắn sếp không còn nhớ Đôngđang chờ bẹp dí bên ngoài. “Chuồn thôi”- Đông lắc đầu ngao ngán. Anh nhón dép khỏicửa phòng Viện phó. Trời bỗng kéo mây đen. Đông ngó xuống sân, ái ngại. Chiếc xe máywave tầu của anh dính tí mưa là không thể nào nổ máy được!Nguồn cơn chuyện thụt thò trước cửa phòng viện phó là việc Đông muốn “truyền” lời vợtới chủ nhiệm dự án điều tra cơ bản HOX. “Phải có mô đun phần mềm, mới bắt tay lậptrình được”. Tôi giải thích tam phen tứ bận, Đông mới vỡ vạc cái gọi là sơ đồ thông tinđầu vào, thông tin đầu ra của phần mềm HOX2. Rồi giỗ đầm, tát hậu tôi đôn đáo gặp“bên A” là nhóm HOX nhờ tư vấn thiết kế mô đun quản lý dữ liệu phần mềm. Thú thực,tâm trạng tôi lúc ấy thất vọng lắm về tính khả thi của phần mềm, tựa như người đang nhặtgió, ném vào gió... và đến hai tuần sau, cũng xong cái thiết kế hệ thống ban đầu. Đông lạicất bước tới cửa phòng ông Quảng, tất nhiên kèm cây thuốc lá 555 gửi mua tận sân bay.He he, hôm nay không thấy mùi nước thơm xịt phòng, cả hơi lạnh của chiếc điều hòa phảồi ồi khi mở cửa. Có mùi dầu gió nồng nặc. Ông Quảng đang say rượu, đầu ặt ẹo. Ôngkhông thèm nhìn nội dung bản thiết kế, chấm bút. Đông gập người đón tờ dự toán rồiquay người vọt ra cửa nhanh như con Giôn phóng qua bờ rào khi vớ được cục xương nhàhàng xóm. “Chữ ký ông này lạ quá, tròn vo như chiếc xe lăn leo dốc”- Tôi liếc tờ dự toánĐông hý hửng về khoe. Thế là... lịch không thèm xé. Thằng Quy cơm tự xúc, đêm, bị bỏlăn lóc bởi tôi và Đông phải dồn sức cụ thể hoá sơ đồ mức khung cảnh, sơ đồ mức phânrã để cho phần mềm làm được cái việc ông Quảng nôm na: “Ấn chuột là biết số lượngmáy móc tốt, xấu, hỏng hóc thế nào? đã bảo trì, bảo dưỡng hay chưa?” ông sẽ ký rẹc lầnnữa, tài vụ mới ok, đề xuất tiền... Ôi. Một trăm cái lý sẽ chẳng vui khi cái lý giản đơn củasếp không… “wan”.Liếc ra cửa sổ, tôi phát hiện dưới lòng sông có quầng hoa súng nở xanh biêng biếc. Kỳ lạ,sông Hồng lại có hoa súng nở. *****Ông Quảng thăng viện phó từ trưởng phòng kế hoạch nên đường đi ngõ tắt, việc thanhquyết toán các loại chuyên đề ông nắm chắc vì từng làm chủ nhiệm mấy chục đề tài trongViện. Nghe chuyện, Đông phục lắm. “Chủ nhiệm một đề t ...