Biệt thự ‘’Lệ Thanh’’, nằm tại góc đường Duy Tân - Hồng Thập Tự của ông Thẩm Phán Trương Tấn An. Sân vườn phía trước trồng nhiều hoa kiểng quí, bên góc sân tay trái có xây hồ nuôi cá Tàu và cá tai tượng Phi-Châu, trong hồ một cù lao nhỏ, xây bằng những cục đá xanh, thả bụi bông súng và những rong biển lao chao theo sóng nước của con suối nhân tạo chảy róc rách. Đàng sau nhà có một cây chanh trái lưa thưa và cây bưởi lùn Biên-Hòa trái là xà gần đụng đất...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Phận NghèoPhận Nghèo Việt Dương Nhân Phận Nghèo Tác giả: Việt Dương Nhân Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 28-October-2012Biệt thự ‘’Lệ Thanh’’, nằm tại góc đường Duy Tân - Hồng Thập Tự của ông Thẩm Phán TrươngTấn An. Sân vườn phía trước trồng nhiều hoa kiểng quí, bên góc sân tay trái có xây hồ nuôi cáTàu và cá tai tượng Phi-Châu, trong hồ một cù lao nhỏ, xây bằng những cục đá xanh, thả bụibông súng và những rong biển lao chao theo sóng nước của con suối nhân tạo chảy róc rách.Đàng sau nhà có một cây chanh trái lưa thưa và cây bưởi lùn Biên-Hòa trái là xà gần đụng đất vàmột mảnh đất trồng những rau, ngò gai, tần dầy lá, hành hương, quế, hún lủi, hún cây v.v...Trong nhà có ba người làm. Dì Năm bếp, chị Bảnh giặt ủi và Lành sai vặt.Lành, đứa tớ gái con nhà nghèo, sỡ học chỉ biết đọc biết viết chữa quốc ngữ trường làng PhướcLý (Gò Đen), mẹ mất sớm, em sống với người cha và dì ghẻ. Lúc mới mười tuổi em bị người chađem lên Sàigòn đợ cho ông bà An, người đồng hương, họ lên Sàigòn lập nghiệp mấy chục nămnay. Ông Ba Đậu, cha của Lành đã mượn tiền lương trước mười năm. Lúc còn nhỏ Lành khôngbiết xài tiền. Nhưng khi đến tuổi cặp kê mười bốn mười lăm thì em muốn có chút tiền để xàiriêng. Một hôm em bạo gan hỏi bà chủ:- Dạ, thưa bà ! Từ lúc con làm đến nay đã lâu mà sao con không được lãnh lương gì hết. Xin bàcho con chút tiền xài !Bà An chau mày hỏi Lành:- Ủa ! Tía mầy không có nói cho mầy biết à? Tía mầy đã mượn tao trước mười năm tiền lươngcủa mầy rồi !- Mười năm ! Trời ơi ! Con tưởng... tía con mượn chút ít !- Mầy còn làm đây năm năm nữa mới hết nợ. Ở đây tao may áo quần và ăn uống đầy đủ. Mầycần tiền để làm gì?Lành nín thinh quay đi xuống bếp ngồi thừ ra mà nước mắt tuôn trào. Em nghĩ: Trời ơi ! Nămnăm nữa mới hết nợ. Nhưng hết nợ, rồi không biết tía mình có lên mượn nữa không? Nếu tíamình mượn tiếp thì chắc mình tự tử chết cho rồi. Chớ sống cái kiếp tôi đòi như vầy suốt đời, thìđời mình còn nghĩa lý gì. Nhưng ở đây có cậu Hiền là người biết thương mình, còn cô Thanh vàcậu Bình dạo này hách dịch, bà chủ thì còn ác hơn nữa, ông chủ làm việc bên ngoài nên ôngkhông ngó ngàng gì ai. Mà sao dạo này mình thấy cậu Hiền hay tìm mình kể chuyện học hànhnày nọ. Cậu ấy thật là người bình dân. Còn dì Năm bếp, và chị Bảnh nịnh bà chủ nên họ hay đểý theo giỏi khi cậu Hiền nói chuyện với mình. Đến đỗi ăn cơm mà họ cũng nói mình ăn nhiều.Trang 1/11 http://motsach.infoPhận Nghèo Việt Dương NhânNhưng mình cũng tự an ủi. Nơi đây, tuy thân ở đợ, mà ở cho nhà giàu ăn uống cũng ngon, đỡhơn con Thân, nó ở cho cô Mỹ, cô ấy đày ải, mắng chửi, thậm chí đến ăn uống khổ cực vôcùng... Lành ngồi nghĩ vẩn vơ, bỗng nghe con Lu-Lu sủa mừng người trong nhà về. Lành đứnglên đi ra sân thấy Hiền nựng con Lu-Lu. Hiền ngước lên gọi Lành:- Lành ơi ! Em tưới cây chưa? Chiều mát rồi. €, này ! Nếu tưới các cây kiểng, em nhớ đừng tướinước nhiều cây sứ-cùi của ông nha. Vì loại sứ-cùi ít uống nước.- Dạ ! Bữa hỗm mới đem về, ông có dặn em. Mà cậu Hiền ơi ! Cả mấy chậu Lan treo trên banh-cong ông cũng bảo em đừng đụng tới mà để ông lo. Tại sao vậy cậu?-Ừa ! Thì ông muốn để ông chăm sóc. Mấy chậu kiểng quí ông cưng hơn con nữa đó. Thôi emtưới cây đi. Tưới xong, em lên phòng của tôi dọn dẹp sơ lại mấy chồng sách nha !- Dạ !Lành thui thủi tưới cây, còn Hiền vô nhà gặp bà An đang ngồi salon đọc báo, bà bỏ tờ báoxuống và hỏi Hiền:- Con về tự nãy giờ mà mới vô nhà. Nói chuyện gì với con Lành vậy?- Con bảo nó tưới cây.- Má thấy con bình dân quá với nó, không đúng khuông phép nhà này đó nghe. ba con mà biếtlà ổng sẽ rầy má !Đôi mắt Hiền hơi buồn, và nói với bà An:- Con nghĩ ba không rầy đâu má à ! Con biết nhà mình được may mắn giàu có. Nhưng sao cònquan liêu giai cấp quá. Thật tội nghiệp cho những người vô phước bị nghèo khó.Bà An quắc mắt, nói:- Con dạy đời má hả Hiền?- Kìa má ! Con có nói gì đâu mà sao má nổi giận? Con xin lỗi má !- Má biết tại vì sao mà con học ban triết. Trong khi ba má muốn con học bác sĩ, kỹ sư, mà concứ khăng khăng theo ý con.- Mỗi người có quan niệm sống. Thì thằng Bình nó sẽ học kỹ sư. Con Thanh sẽ học bác sĩ.- Tụi nó còn bậc trung học. Biết chừng nào mới tới đó?- Bình, nó tới Đệ Nhị rồi, còn Thanh cũng Đệ Tứ. Còn vài ba năm nữa thôi. Xin phép má conlên phòng.Bà An nhìn theo Hiền, bà thở ra và nói thầm: Thiệt là con với cái, mà thằng Hiền, nó khônggiống ai trong nhà này... Bà lấy tờ báo lên và đọc tiếp.Lành tưới cây xong, em vào nhà, vô tình em nghe mấy lời của bà chủ rầy Hiền. Em nép saucánh cửa chờ Hiền ...