Danh mục

Phép màu

Số trang: 14      Loại file: pdf      Dung lượng: 262.63 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Phí tải xuống: 2,000 VND Tải xuống file đầy đủ (14 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tôi hết sức bàng hoàng, và lo lắng khi nghe tin anh Lam bị đứt mạch máu não đang nằm trong bệnh viện. Tôi phóng ngay tới nơi. Nhìn qua khe cửa khép hờ của phòng cấp cứu, tôi cố nhận diện anh Lam giữa hai dãy giường sắt, trên có những con người đang nằm thiêm thiếp, tay chân mồm mũi lằng ngoằng dây, nối với các ống truyền nước biển, truyền ô-xy, nối với những chiếc máy nhấp nháy đèn xanh đỏ, như nắm níu sự sống mong manh... ......
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Phép màu Phép màu Truyện ngắn của Trần Thanh GiaoTôi hết sức bàng hoàng, và lo lắng khi nghe tin anh Lam bị đứt mạch máu não đang nằmtrong bệnh viện. Tôi phóng ngay tới nơi. Nhìn qua khe cửa khép hờ của phòng cấp cứu,tôi cố nhận diện anh Lam giữa hai dãy giường sắt, trên có những con người đang nằmthiêm thiếp, tay chân mồm mũi lằng ngoằng dây, nối với các ống truyền nước biển,truyền ô-xy, nối với những chiếc máy nhấp nháy đèn xanh đỏ, như nắm níu sự sốngmong manh...... Chị Duyên, vợ anh Lam, kể sơ diễn biến bệnh tình của anh từ nửa đêm qua tới giờ,cuối cùng chị nói:- Bác sĩ bảo anh hôn mê sâu, tình trạng rất xấu. Hạn chế tiếp xúc...Tôi ra về, chỉ còn biết nén tình cảm lại và chờ đợi... một phép màu. ***Tôi và anh Lam là bạn thân, cùng ở chung một đơn vị thời kháng chiến gian khổ. Anhthuộc lớp học sinh thành thị, khá đẹp trai, đàn hay hát giỏi, biết làm việc và nói năng lưuloát. Nhiều cô gái mê anh, kể cả các cô văn phòng cũng như các cô trong những xómchúng tôi đóng quân. Tính anh cũng khá bay bướm, ai anh cũng có cảm tình, nhưngquả thật, anh chưa kết với ai. Nói cho đúng, anh là một người sống có trách nhiệm, đượcmọi người mến yên, tin tưởng. Với tài đó, đức đó, anh dần được cấp trên chấm và giaocho những trách nhiệm từ thấp tới cao. Đến bây giờ, anh đã là một trong những ngườilãnh đạo chủ chốt của tỉnh. Nay anh bị tai biến, cả tỉnh đều lo lắng. Người ta đã dự tínhdanh sách ban lễ tang, chọn người viết điếu văn...Chị Duyên, ngày trước là nhân viên văn thư đánh máy của văn phòng. Chị hiền dịu, tuykhông thật sắc sảo mặn mà, nhưng rất có duyên. Nhiều người mê chị. Ai cũng bảo: lấyđược một người như chị Duyên làm vợ thì thật có phúc. Chị không phải là người để anhLam yêu mê say đắm. Nhưng anh đến tuổi phải có vợ và chị đúng là một người vợ íchtử, vượng phu. Hai người gặp nhau, lấy nhau như một lẽ đương nhiên. Anh có chị lo hậuphương vững chắc nên cứ thăng tiến dần. Chị có anh cũng nở mày nở mặt. Qua hơn chụcnăm chung sống, hai anh chị sinh được ba cháu gái, thông minh, học giỏi... Thỉnh thoảngcó người chọc anh chỉ có ba con vịt giời, anh cười, tặc lưỡi: Số phận mà, phải chấpnhận thôi. Vả lại thời buổi này, đâu có ai nặng lòng vì chuyện con trai, con gái... Bây giờanh nằm đó, rủi có bề gì thì lấy ai mà chống gậy đây...Anh Lam hôn mê suốt ba mươi ngày đêm thì được bệnh viện kéo về từ cõi chết. Anh đãtỉnh lại. Đúng là có phép màu chăng? Tôi chạy ngay tới bệnh viện thăm anh.Thật ra, phép màu cũng chỉ có thể cứu anh khỏi chết. Nhưng anh bị liệt nửa người,giọng nói méo mó, đầu óc lắm khi ngẩn ngẩn ngơ ngơ. Điều trị một thời gian nữa, bệnhanh đã ổn định, bệnh viện trả anh về nhà, với lời dặn kỹ: tránh để anh bị xúc độngmạnh.Tôi liền đến nhà thăm anh. Anh cố đưa bàn tay phải ra bắt tay tôi, nhưng anh bất lực vìnửa người bên phải đã liệt rồi. Tôi đọc được nỗi đau trong ánh mắt anh, khi anh phát ranhững tiếng ngọng nghịu, chào tôi và chìa bàn tay trái run run về phía tôi... Tôi nắm mấyngón tay mềm nhũn, nhìn gương mặt dày bự, ngẩn ngơ như trẻ nít, thương anh quá... Anhcòn sống đó, nhưng đã bị cuộc sống loại bỏ ra rồi... Nhìn quanh, tôi thấy khá đông bạnbè, người quen... Chị Duyên luôn cố gắng nở cười, trả lời những câu thăm hỏi gần như làgiống nhau của những người đến sau, đến trước; những câu trả lời cũng gần giống nhau,lặp đi lặp lại. Ai ra về cũng nói chị thật có phước khi anh từ cõi chết trở về. Thầy haythuốc giỏi đã đành, nhưng không phải ai cũng có phước. Thôi, bây giờ chỉ lo chăm sóccho anh, mọi việc đời coi như bỏ hết...Trong đám đông bạn bè thân sơ ấy, tôi chợt thấy đôi mắt lạ lùng của một người phụ nữđứng lấp ló tít đàng xa. Đôi mắt lặng lẽ, mang một nỗi đau còn sâu hơn nỗi đau trong đôimắt chị Duyên ngày đầu tiên anh đôt quị. Chị Duyên đau còn có thể kêu đau để mọingười chia sẻ, còn người phụ nữ kia đau đớn hơn nhiều mà chẳng dám kêu đau! Nỗi đauchỉ hiện hình lên đôi mắt. Phải rồi, tôi nhớ đôi mắt ấy và nhớ ra gương mặt chị, tuy chị đãthay đổi nhiều sau gần mười năm mất tích, để anh Lam có thể lên được chỗ đứng hômnay. Đúng hơn là chỗ đứng hôm qua...Anh Lam là một con người bay bướm nên nhiều chị em bắt được tín hiệu ấy và đến vớianh. Nhưng vì có trách nhiệm nên anh không dối mình cũng không lừa người. Khi có aiđó nói rằng em yêu anh nhưng chỉ có mình em chứ không còn ai khác, thì anh thu mìnhlại, lẳng lặng rút êm. Anh biết, những người phụ nữ yêu anh đều là những người có tâmhồn rất gần gũi anh, họ chân thành và đứng đắn, yêu anh và muốn xây dựng cuộc sốnghạnh phúc lâu bền với anh. Anh cũng muốn lắm chứ. Nhưng thật lòng mà nói, anh đangthiếu - hay đúng hơn đang khát - tình yêu, chứ hạnh phúc gia đình anh không thiếu. Anhchẳng lấy chị Duyên vì hạnh phúc gia đình đó sao? Xem ra kiếm được người yêu khó hơnkiếm được chồng hay vợ. Càng khó hơn khi tìm ra người tri kỷ. ...

Tài liệu được xem nhiều: