Danh mục

Phép nhiệm màu từ lá khoai lang

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 733.76 KB      Lượt xem: 13      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Bạn biết không trước đây đứa con gái như tôi rất sợ tiếp xúc với người khác đặc biệt là người khác phái mà nguyên nhân cũng chỉ tại lũ mụn đáng ghét đang hoành hành trên mặt thế nhưng giờ đây tôi hoàn toàn có thể tự tin về gương mặt sáng không còn bóng dáng mụn của mình. Tất cả nhờ vào một bí quyết mang tên lá khoai lang. Những tự ti không nói được bằng lời Nhà tôi neo người, chỉ có mẹ con tôi sống trong căn nhà nhỏ. Bố tôi là bộ đội, đóng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Phép nhiệm màu từ lá khoai lang Phép nhiệm màu từ lá khoai langBạn biết không trước đây đứa con gái như tôi rất sợ tiếp xúc với ngườikhác đặc biệt là người khác phái mà nguyên nhân cũng chỉ tại lũ mụnđáng ghét đang hoành hành trên mặt thế nhưng giờ đây tôi hoàn toàn cóthể tự tin về g ương mặt sáng không còn bóng dáng m ụn của mình. Tất cảnhờ vào một bí quyết mang tên lá khoai lang.N hững tự ti không nói được bằng lờiN hà tôi neo người, chỉ có mẹ con tôi sống trong căn nhà nhỏ. Bố tôi là bộ đội,đóng quân ở x a nên rất ít khi về thăm nhà. Trong căn hộ tập thể cũ kĩ ấy, tôilớn lên cùng lũ trẻ hàng xóm với những trò chơi đồ hàng, trò nấu cơm, bánphở ... mà nguyên liệu không thể thiếu chính là những chiếc lá khoai langxanh mởn vặt ngoài cổng khu tập thể, những chiếc lá dâm bụt to tương và cảnhững đoạn dây tơ hồng vàng vàng đầy nhựa mà hễ lần nào để dây vào áo làlại bị mẹ mắng cho một trận tơi bời nhưng vẫn không bao giờ chừa.Mẹ rất yêu tôi nhưng cũng rất nghiêm khắc với tôi. Mẹ rèn cho tôi tính tự lậptừ ngày còn thơ bé. Ngày ấy, cứ vào mùa khô, khu tập thể nhà tôi lại thiếunước trầm trọng, mẹ ngày nào cũng dậy từ sớm đi gánh nước sinh hoạt cho cảngày. Mẹ thường đi gánh đ ược 2 chuyến rồi đánh thức tôi dậy, giục tôi rửamặt và đưa cho tôi cái can nhỏ, bảo tôi đi xách nước cùng mẹ. Hình ảnh mẹvới 2 thùng nước đầy mà cố đi thật nhẹ nhàng để nước không bị sánh rangoài, đường thì xa, mồ hôi rịn trên trán khiến tôi hiểu đ ược mẹ vất vả nhưthế nào, tôi dùng nước tiết kiệm hơn, rồi dần dần bảo mẹ sắm cho 2 cái xônhỏ để đi gánh cùng mẹ.Mẹ hát rất hay, hay hát và rất thích ca hát. Tôi luôn thấy mẹ vừa hát vừa làmviệc nhà. Giọng hát của mẹ trong và rất truyền cảm. Chính vì thế, thừa hưởngtừ mẹ, tôi có giọng hát trong trẻo và cao vút. Từ bé, tôi đ ã luôn là thành viêncủa đội văn nghệ của trường, không những thế, tôi còn học giỏi. Ngày bé, tôiđược tham gia rất nhiều các cuộc thi tiếng hát của trường, của hội văn nghệcấp huyện rồi cấp tỉnh và lần nào cũng đoạt giải. Vì thế, mẹ tự hào về tôi lắm.18 tuổi, cô học sinh cuối cấp là tôi đã mang sớm dáng dấp của một thiếu nữtrưởng thành với thân hình nảy nở và cân đối. Lớn lên cùng bao nhiêu tâm tưhọc trò, có chuyện gì, tôi đ ều chia sẻ với mẹ và mẹ luôn là người mang lạinhững lời khuyên b ổ ích cho tôi. Tuy nhiên, thay vì tự tin thì tôi lúc nào cũngmang trong mình nỗi tự ti và n gại tiếp xúc rộng, đơn giản bởi trên mặt tôi lúcnào cũng lấm tấm mụn trứng cá, những mụn cũ, mụn mới chen nhau mọc. Tôithan phiền với mẹ, nhưng mẹ chỉ bảo tôi là đang ở tuổi lớn nên trứng cá cũnglà chuyện bình thường, sau này sẽ tự hết và mẹ cấm tôi không được bôi bất kỳloại thuốc nào. Mẹ bảo, chỉ cần rửa mặt sạch là đủ.N hưng tôi không sao nghe lời mẹ được. Mỗi lần rảnh rỗi là tôi lại chui vàophòng riêng, lôi chiếc gương ra, ngắm ngắm, nghía nghía, cứ nghĩ, nếu khôngcó những cái mụn đáng ghét trên mặt, ắt hẳn tôi cũng không phải là đứa congái tồi. Và để quyết tâm đuổi những cái mụn ấy đi, tôi ra sức ... nặn chúng.N hưng rồi hậu quả là những cái mụn không những không mất đi mà chúngcòn sưng lên, mọc nhiều hơn và càng làm cho tôi thảm hại hơn. Mẹ nhìn tôi,biết ngay là tôi vừa làm gì nên càng cấm tôi không được nặn mụn nữa vì làmthế càng d ễ nhiễm trùng hơn và khiến mụn sinh sôi thêm. Song thỉnh thoảng,tôi vẫn trái lời mẹ ...Mơ ước của tôi là trở thành ca sĩ chuyên nghiệp, nhưng với vẻ bề ngoài củamình, tôi còn không đủ tự tin để đứng trước nhiều người, nữa là đứng trướcsố đông khán giả. Tôi không còn là cô bé ngày nào ngây thơ đứng trước khángiả, cất cao giọng ca của mình nữa. Tôi thu mình lại và rất ít tiếp xúc với mọingười.N ăm ấy, tỉnh tôi tổ chức cuộc thi tìm kiếm giọng ca, tôi háo hức lắm. Đây sẽlà một tiền đề tốt cho tôi, nếu tôi giành giải, con đường thi vào trường âmnhạc chuyên nghiệp của tôi sẽ thuận lợi hơn. Đ ể chạm được vào ước mơ củatôi thì đây là một trong những bước khởi đầu... Nhưng nghĩa là nghĩ vậy, mỗilần đứng trước gương, bao nhiêu háo hức của tôi đều tan biến đi hết. Tôi lạigục mình trong u buồn và chán nản. Hơn ai hết, mẹ là người đã nhìn ra tất cảnhững diễn biến trong tôi. Mẹ khuyên tôi không nên từ bỏ ước mơ của mìnhmà nên cố gắng để chạm đến nó. Mẹ đã b ảo tôi: Tốt gỗ hơn tốt nước sơn,con nghĩ khán giả cần gì, một cô gái ngoại hình không tì vết mà hát d ở hay côgái có một chút mụn điểm làm duyên mà có giọng ca tuyệt vời? Nhưngnhững nỗ lực của mẹ không thể xua tan đi nỗi tự ti trong tôi.Chạm đến ước mơ nhờ tình yêu diệu kỳ của mẹCảm giác không chạm được vào ước mở của mình càng khiến cho tôi âu sầuvà chán nản hơn bao giờ hết. Có nhiều hôm, tôi khóc thầm và tự hỏi tại saomình lại xấu xí đến thế? Chính sự xấu xí đó làm tôi không thể đến được vớiước mơ của m ình. Tôi tự giày vò mình như thế khiến cho kết quả học tậpgiảm sút đi nhiều và tâm trạng lúc nào cũng ở trạng thái xấu. Giá như tôikhông hát hay, giá như tôi không mơ ước được ca hát, có ...

Tài liệu được xem nhiều: