Chiếc điện thoại phát ra tín hiệu có tin nhắn. Vân vồ lấy như đã được chờ đợi từ lâu lắm. Cô mở ra đọc, là của anh - người đàn ông đã nhầm số cô cách đây gần một tháng. Từ sau cái đêm hai người nhắn qua nhắn lại đó, không hiểu sao Vân rất có ấn tượng với anh. Kể từ đó, họ trở thành bạn. Những buổi tối, khi chồng Vân đi công tác, anh gọi điện cho Vân.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Phép thử Phép thử TRUYỆN NGẮN CỦA LA THỊ ÁNH HƯỜNGChiếc điện thoại phát ra tín hiệu có tin nhắn. Vân vồ lấy như đã được chờ đợi từ lâu lắm.Cô mở ra đọc, là của anh - người đàn ông đã nhầm số cô cách đây gần một tháng. Từ saucái đêm hai người nhắn qua nhắn lại đó, không hiểu sao Vân rất có ấn tượng với anh. Kểtừ đó, họ trở thành bạn. Những buổi tối, khi chồng Vân đi công tác, anh gọi điện choVân. Hai người nói chuyện vui vẻ như những người bạn thân nhau lâu ngày.Anh nhắn tin: “Theo lịch là hôm nay chồng em đi làm xa đúng không?”. Chồng Vân làmở ga. Cứ mỗi tuần đi 4 ngày, 3 ngày ở nhà. Nam đã nắm được lịch của chồng Vân, điềuđó khiến cô dễ chịu. Anh quan tâm đến cô nhiều hơn cô tưởng.Anh tiếp tục nhắn: “Chúng ta… gặp nhau được không em?”. Vân khựng lại. Cảm giácvừa thích thú, vừa lo lắng. Cô nhìn con đang chơi đùa với chị giúp việc ở nhà bếp. Cả haichơi trò trốn tìm, trò mà Bin rất thích. Rất nhiều tình huống diễn ra trong đầu Vân lúcnày. Nếu Vân đi gặp Nam, chuyện gì sẽ xảy ra? Họ sẽ ngồi uống nước ở một quán cà phêsang trọng nhưng lãng mạn đúng như sở thích của cả hai? Họ sẽ đi ăn và cùng bàn luậnvề đủ thứ chuyện như mỗi khi điện thoại? Và có thể sẽ tiến xa hơn nữa…Mọi chuyện hoàn toàn có thể xảy ra chứ. Nam còn độc thân nhưng vẫn lớn hơn Vân đến3 tuổi. Còn Vân, cô có phong cách sống luôn tôn trọng cảm xúc của mình. Cô có thể làmtheo những cảm xúc xuất phát từ con tim mình. Với cô, cảm xúc là thứ tình cảm tự nhiênnhất chứ không thể cảm hóa. Cảm xúc cũng không phải dễ dàng có được, nhất là ở cuộcsống ngày càng trở nên “cằn cỗi” tình cảm này. Thế thì tại sao mình không sống hết mìnhcho những mối quan hệ cảm xúc hiếm hoi ấy?Vân vẽ ra tất cả những tình huống như thế, rồi kết lại là: mình sẽ làm theo cảm xúc máchbảo.Đôi khi, suy nghĩ đơn giản đi một chút khiến tâm trạng thoải mái hơn lên rất nhiều. Côthở phào, nằm ngả ra salon ngoài phòng khách. Tín hiệu có tin nhắn lại vang lên, lại làcủa Nam: “Nếu khó nghĩ cho em quá thì thôi. Tối anh sẽ gọi điện cho em nhé!”. Vânnhắn lại: “Em sẽ gặp anh tối nay”. Bên kia, Nam nhắn lại ngay: “Anh vui quá đây. Mộttiếng nữa mình gặp nhau nhé! Anh sẽ đón em ở đâu?”.Vân ngâm mình trong bồn tắm. Tay cô mân mê từng phần da thịt trên cơ thể mình. Ở tuổi32 nhưng Vân “sở hữu” một làn da mịn màng chẳng thua gì da con gái. Cô vừa mân mêvừa nghĩ, năm năm qua, cô chưa một lần phản bội chồng. Anh ấy là một người chồng,người cha tốt. Chẳng có lỗi gì để chịu sự phản bội của cô. Giờ này chắc anh đang tậptrung cho công việc, thỉnh thoảng mỉm cười khi nghĩ về tổ ấm có cô, có Bin mà anh rấtmãn nguyện. Hạnh phúc của anh đơn giản chỉ là thấy cô, thấy Bin khỏe mạnh, vui vẻ.Anh từng nói, dù có cực khổ cỡ nào để cho vợ và con được sung sướng, đầy đủ, anh cũngcam lòng.Cô nhấn mạnh lại với mình: anh ấy không có lỗi gì để chịu sự phản bội. Đó biết đâu làmột đòn giáng kinh khủng nhất mà anh không thể vượt qua được. Cô rùng mình, ánh mắtcô hướng về chiếc điện thoại. Nam ở đấy, Nam mong cô biết bao nhiêu. Chỉ một tin nhắntừ chối của cô khiến mắt anh cụp xuống tệ hại. Nam có cặp mắt dài, ướt. Cặp mắt ấy màbuồn thì nhìn đáng thương biết chừng nào. Nhưng đấy chỉ là biện hộ. Cần gì phải biệnhộ. Cô nghĩ lại, bản thân mình cũng có lỗi lầm gì để phải kềm nén cảm xúc trong lòng,không được làm những gì mình thích?Cảm xúc trong cô đã thắng.Vân mặc váy màu huyết dụ, vừa trang điểm vừa nói với chị giúp việc: “Em đi đám cướibạn thân, chắc về hơi trễ. Chị cứ lo cho Bin ngủ trước hộ em”. “Chị biết mà!”. Trước khilên taxi, Vân còn hôn Bin một cái rõ kêu. Bin la oái oái: “Coi chừng lem hết son kìamẹ!”. Chị xoa đầu Bin: “Con trai mẹ ra dáng người đàn ông lịch lãm rồi đó!”. Bin cườitíp mắt, đưa tay bye mẹ. Chiếc taxi hòa vào đường phố đông đúc. Mới vừa đây thôi, mặttrời còn chói lọi mà rất nhanh sau đó, màn đêm bao trùm lên vạn vật. Phố khoác lên mìnhmột tấm áo lung linh, nhiều sắc màu.Vân không còn nhớ họ đã gặp nhau như thế nào, tại đâu. Giữa họ, không có cảm kháckhoảnh cách của người lần đầu tiên gặp gỡ. Họ như đã thuộc về nhau từ bao đời nay. Ánhmắt Nam cuốn lấy chị, vòng tay anh siết chặt và chị dịu dàng đón nhận.Họ đi ra từ một khách sạn hạng sang.Ngày chồng đi làm về, Vân có chút xíu ngượng ngập nhưng anh chẳng thể nhận ra. Vớibản tính của một người hiền lành, luôn tin tưởng, yêu thương, hết lòng với vợ con thì cómơ anh cũng không dám nghĩ vợ mình ăn nằm với một người đàn ông khác. Nhất là khicả hai đang rất hạnh phúc như thế này.Đêm đó. Sau phút mặn nồng, thay vì ngủ say như mọi đêm, Vân không ngủ được. Cô gỡvòng tay anh ra, lặng lẽ đi ra nhà bếp. Cô cảm thấy khát nước. Cô cầm ly nước lọc uốngcạn. Vẫn không hết khát. Cô thấy rùng mình. Cơ thể cô cứ nóng lên mà chẳng thể giảithích được. Cô nghĩ đến cảm giác của đêm ân ái với Nam. Thật tệ khi cô nhận ra mình rấtđang thèm cảm giác đó. Nó không giống với cảm giác khi cô ân ái với ...