Thông tin tài liệu:
Đưa tay tóm lấy con thỏ vẫn còn bị gã ôm giữ, Phi Thiên Nhất Ma giễu cợt: - Ngươi định đi khỏi nơi này? Nếu dễ như vậy ta đâu đã bị giam hãm ở đây những năm mươi năm? Không lý gì đến gã, Phi Thiên Nhất Ma dùng tay xé nhanh con thỏ làm đôi.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Phi Thiên Ma-Chương 5 Phi Thiên Ma - Tác giả: Cổ Long Chương 5 Phi Thiên Nhất MaĐưa tay tóm lấy con thỏ vẫn còn bị gã ôm giữ, Phi Thiên Nhất Ma giễu cợt:- Ngươi định đi khỏi nơi này? Nếu dễ như vậy ta đâu đã bị giam hãm ở đây những năm mươi năm?Không lý gì đến gã, Phi Thiên Nhất Ma dùng tay xé nhanh con thỏ làm đôi. Phựt! Nhìn con thỏ giãy chết gã phẫn nộ: - Sao lão độc ác đến vậy? Con vật có tội gì? Lão đang há miệng hứng lấy máu huyết của con thỏ. Đợi nuốt xuống một ngụm, lão bảo: - Ngươi cứ thử bị giam giữ như ta ắt sẽ biết tóm được một con vật bấtkỳ nào đó sẽ có lợi như thế nào. Chưa đâu! Thịt thú vẫn không thơm và không ngọt bằng thịt người. Cũng như ngươi, bất kỳ con thú nào lọt vào đây, nếu không làm vật thực cho ta cũng phải rúc vào một xó nào đó rồi chết. Chà! Ngon quá. Lão ngoạm một miếng rõ to vào thịt con vật.Nhìn lão nhai và nuốt một cách ngon lành gã chỉ muốn lộn mửa vì kinh tởm. Phát hiện vẻ mặt của gã, Phi Thiên Nhất Ma nháy mắt:Phi Thiên Ma- Rồi sẽ đến lượt ngươi cũng phải ăn như ta, nếu ngươi đã bị giam hãm như ta. Gã nhổ nước bọt: - Ta thà chết, quyết không có những hành vi kinh tởm như lão. Lão bĩu môi: - Chuyện đó còn phải xét lại. Ngươi đừng tưởng trong trận đồ là sẽ thoát. Cho ngươi hay, đây là trận trong trận. Phải mất hai mươi năm ta mới thức ngộ đìều đó. Ngoài lớp trận này, người sẽ bị giam vào lớp trận kế tiếp. Ta suýt bị như vậy một lần, nên từ đó ta đành chấp nhậnchỉ quanh quẩn ở trong một trận. Cũng may, mạng ta vẫn còn dài, chậm lắm là một hai tuần trăng cũng có một con thú hoặc một người xấu số như ngươi tự chui đầu vào nạp mạng. Lão đói đã lâu, vì thế chỉ trong chốc lát đã ăn hết nữa con thỏ. Thấy lão thòm thèm nhìn nữa con thỏ còn lại, gã lo sợ. Và đúng như mối lo sợ của gã, lão lên tiếng: - Mọi khi, ta chỉ ăn nữa, để dành một nữa cho hôm khác. Nhưng lúcnày trong tay ta còn có ngươi, có lẽ ta phải tự thưởng cho ta một bữa no thoả. Hà ... hà ... Vừa cười lão vừa đưa nữa con thỏ còn lại lên miệng. Nghĩ đến bản thân rồi sẽ bị lão ăn tươi nuốt sống như vậy, bất giác gãbước lùi. Thật lạ, dù đã bị Phi Thiên Nhất Ma điểm huyệt nhưng qua cử chỉ vừa rồi gã vẫn cử động được. Phi Thiên Nhất Ma cũng nhìn thấy hiện tượng đó, nên kêu: - Ngươi có thể tự giải huyệt ư? Sao có thể như thế được?Phi Thiên Ma Lão vươn tay dính đầy máu, chộp vào gã. Vù ... Gã dịch chuyển. Ào ... Bất ngờ, gã mừng rỡ kêu lên: - A ha! Võ công ta đã tự khôi phục? Đúng vậy, nếu lần bị Bạch Diện Quái Nhân dùng thủ pháp độc mônđiểm huyệt, làm cho võ công gã bị thất tán thì lần này lối chế trụ huyệt đạo của Phi Thiên Nhất Ma lại vô tình giải toả cấm chế giúp gã. Thấy gã chạy thoát, Phi Thiên Nhất Ma giận dữ: - Ngươi cũng biết võ công? Vậy là ngươi tự ý đi vào đây, không hề bị ai thúc bách? Đã có võ công trở lại, gã dạn dĩ di chuyển quanh chỗ Phi Thiên Nhất Ma:- Biết võ công thì đúng, nhưng tự ý đi vào là sai. Ta nói thật, nếu không có người cưỡng bách, có lẽ đến chết ta vẫn không biết trên đời này có một nơi được gọi là Lạc Tiên Cốc. Và cũng không bao giờ biết một ác ma đáng kinh tởm như lão. Dựa theo hướng phát thoại của gã, Phi Thiên Nhất Ma bám theo. Sột ... Soạt ... Nhưng lần này gã di chuyển linh hoạt hơn, khiến lão chỉ phí công vô ích.Phi Thiên Ma Không làm gì được gã, Phi Thiên Nhất Ma phẫn nộ:- Được! Dù ngươi thoát hôm nay vẫn không thoát ngày mai. Ta đủ kiên nhẫn để chờ đến lúc ngươi kiệt quệ. Hừ! Gã ứng tiếng đáp lại: - Lão chớ vọng tưởng điều đó. Với cách thức di chuyển của lão, ta sẽ thoát lớp trận này.Sau đó, với cách thức ta đã vào trận, ta sẽ thoát lớp trận kế tiếp. lão và ta sẽ không bao giờ gặp lại. Vĩnh biệt. Dứt lời, gã dịch chuyển. Kịp lúc tránh thoát một cú chộp bất ngờ, do lão nhân lúc gã nói đã âm thầm tiến đến. Ào ... Vù ... Gã bỏ đi, tai nghe tiếng lão gọi theo:- Nếu ngươi biết cách thoát thân hãy nói cho ta nghe. Ta ...