Thông tin tài liệu:
Những đám mây bắt đầu ánh lên một màu hồng huyền hoặc đằng chân trời tây. Thằng bé thôi ngẩng đầu nhìn đăm đăm về hướng xa xăm ấy. Hoàng hôn vẫn chậm rãi buông màn. Thằng bé không cảm thấy cái nặng nề của hoàng hôn đè lên người nó như mọi ngày. Nó thấy nhẹ nhõm. Như một sự kì diệu khó tả. Nó quay lưng bước đi. Để lại đằng sau một dãi đê dài vô tận và tất cả những gì trên đó dần chìm vào giấc ngủ. Giấc ngủ của một ngày tàn…...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Phiên bản cuộc đời -kì đầuPhiên bản cuộc đời -kì đầuNhững đám mây bắt đầu ánh lên một màu hồng huyền hoặc đằng chân trời tây.Thằng bé thôi ngẩng đầu nhìn đăm đăm về hướng xa xăm ấy. Hoàng hôn vẫn chậmrãi buông màn. Thằng bé không cảm thấy cái nặng nề của hoàng hôn đè lên ngườinó như mọi ngày. Nó thấy nhẹ nhõm. Như một sự kì diệu khó tả. Nó quay lưngbước đi. Để lại đằng sau một dãi đê dài vô tận và tất cả những gì trên đó dần chìmvào giấc ngủ. Giấc ngủ của một ngày tàn…Thằng bé vừa thực hiện xong một cuộctiễn đưa, một cuộc tiễn đưa kì lạ nhất trên thế gian này giữa một đứa trẻ và mộtlinh hồn. Linh hồn của một con người khốn khổ. Còn nó sẽ tiếp tục sống thay cholinh hồn đã chết đó. Bởi linh hồn đó chính là một phiên bản khác của nó, trongkiếp này và có thể trong nhiều kiếp nữa. Chuyện không phải trong cổ tích…Mọi người gọi gã là gã Điên. Trẻ con gọi gã là ông Điên, người lớn cũng quendùng cái tên ấy để nói về gã khi không có mặt gã ở đó. Đó là cái tên công cộng màngười ta đặt cho gã kể từ khi gã trốn khỏi trại tâm thần trên thành phố rồi về làngbằng cách nào đó. Sau hơn 20 năm gã rời khỏi làng này. Khi gã thất thểu về làng,trừ những người lớn trong làng còn thì bọn trẻ con và lũ choai choai không hề biếtgã là ai. Gã giống như một sinh vật lạ rơi từ trên trời xuống trong một đêm mưabão hỗn loạn. Mặc gió bão gào thét, gã cứ đi nghêu ngao hát như thể vui sướng lắmkhi trở về làng. Cũng trong đêm ấy, con đê ngăn nước sông Cái bị thủng một lỗ.Dân làng hè nhau vá lỗ thủng, gã cũng lao vào vác những bao đất vá đê vừa hò vừahát những lời ma quái cứ ngỡ như gã đọc thần chú. Thế mà sóng lặn gió êm. Dânlàng không thiệt hại gì đáng kể. Cũng từ đêm đó gã trở thành cư dân không hộkhẩu của làng. Mọi người nửa đùa nửa thật bảo nhờ ông Điên mà cả làng tai quanạn khỏi nên hè nhau cắt một mảnh đất gần bờ đê cất cho lão một cái lều tạm đểlão có chốn dung thân. Coi như làm việc công ích mà cũng tiện để cho lão canh hộđê làng.Thế nhưng có bao giờ gã chịu ở trong chiếc lều đó đâu. Gã lang thang khắplàng. Ghé vào mọi ngôi nhà gã đi ngang qua. Ca những bài ca khó hiểu đầy maquái của người điên. Kể từ khi có gã, làng như có cái gì khác hẳn. Luôn bị khuấyđộng bởi những âm thanh vui tai do gã Điên gây ra.Gã trở thành một nguồn vuigiãi trí bất tận cho người lớn và một ông ngáo ộp để dọa bọn trẻ con. Gã thành mộtthứ có ích cho làng.Người ta nói ngày trẻ gã cũng là một cư dân của làng. Gã là đứa trẻ mồ côi, sốngvới người bà đã già nua như núi đá. Nhưng bù lại cho tất cả nỗi đau khổ của mộtđứa trẻ thiệt thòi là trí thông minh của nó. Lúc nhỏ gã là đứa trẻ thông minh nhấtlàng, người ta còn kể cho nhau nghe nhiều giai thoại về gã Điên, đúng hơn là vềcậu bé mồ côi nhưng thông minh kia. Những câu chuyện mà người lớn tuổi tronglàng đều biết, nhưng đã lãng quên từ lâu. Nay chính gã đã gợi nhớ lại trong họnhững câu chuyện ấy.Trong những câu chuyện hoang đường về cậu bé mồ côi thì chuyện về nguồn gốccậu bé là ly kỳ nhất. Người ta khẳng định rằng cậu bé không phải là con người màlà một giống loài Nhân Ngư sống dưới nước, nó cũng bị bỏ rơi như một đứa trẻbình thường và được bà nó nhặt về nuôi như một con người. Cái nguyên cớ đểngười ta tin chắc vào điều ấy không chỉ là một mà là hai điều. Thứ nhất là là bà nóđã nhặt nó ngay ngoài bờ sông, vào một buổi chạng vạng tối trời khi bà lụi hụi điđãi hến từ dưới bến sông lên. Nghe thấy tiếng đứa trẻ khóc thất thanh bên bờ sôngCái, bà liền quẳng cái rổ xúc hến chạy về hướng phát ra tiếng khóc đó. Bà lão vừasợ vừa bị lôi kéo bởi tiếng khóc ai oán não nuột kia, trong bụng thầm nghĩ nếu làma thì cũng không nỡ nào đi hù doạ một bà lão gần đất xa trời như bà, bởi thế bàmạnh dạn tiếng về phía đứa trẻ. Trên bờ sông sát mếp nước mập mờ hiện ra mộthình hài bé nhỏ đang quẩy đạp. Những con sóng như đang cố đẩy đưa đứa trẻ vàobờ. Bà lão bàng hoàng nghĩ đến cái cảnh một đứa con gái chữa hoang nào đó vìquá sợ hãi với tội lỗi của mình và đau khổ với cuộc tình phũ phàn, trong con đườngcùng quẩn đã nhẫn tâm đem đứa trẻ đỏ hỏn, núm ruột mình vừa rứt ra định vứt chohà bá sông này, tẩu tán mọi tội lỗi. Nhưng khi đứng trước dòng nước sông cuộnchảy người con gái ấy chợt dừng lại để kịp trổi lên trong lòng chút tình mẫu tửmong manh mà đặt đứa trẻ trên bờ thầm mong có ai đó đi qua cứu giúp. Nghĩ thếbà lão bế sốc đứa trẻ lên, dưới hơi ấm của con người đứa trẻ dần hết vẻ tím tái, lấylại sinh khí để rồi từ đó nó sống cuộc đời một con người. Một con người khôngcha, không mẹ mang trong mình những điều kỳ bí bên cạnh một bà lão già nua mànó gọi bằng bà.Một điều làm cho những ai biết đến thằng bé mồ côi ấy cũng phải ngạc nhiên lẫn tòmò là năng khiếu bơi lội của nó. Nó bơi rất thạo mặc dù chẳng ai dạy cho nó. Điềukinh ngạc nhất là thằng bé có thể bơi được ngay từ khi chưa đến ba tuổi, lúc nóchập chững đi theo bà ra sông đãi hến, bắt ốc là người ta đã thấy nó hụp lặn trongdòng ...