Danh mục

Phong Lan trắng.

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 110.85 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Phí tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (7 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Khi nào bất hạnh, em có thể tìm đến tôi. Tôi luôn luôn giang rộng vòng tay đón em !" . Chị đọc thư thầy và khóc. Những giọt nước mắt không hiểu vì buồn hay xúc động. Ở thành phố xa hoa này, giữa cuộc sống bộn bề, hối hả và đầy những bon chen, trăn trở của sinh viên nghèo như chị thì thư thầy là niềm an ủi, động viên thật lớn lao.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Phong Lan trắng.Phong Lan trắng Khi nào bất hạnh, em có thể tìm đến tôi. Tôi luôn luôn giang rộng vòng tay đónem ! . Chị đọc thư thầy và khóc. Những giọt nước mắt không hiểu vì buồn hayxúc động. Ở thành phố xa hoa này, giữa cuộc sống bộn bề, hối hả và đầy nhữngbon chen, trăn trở của sinh viên nghèo như chị thì thư thầy là niềm an ủi, động viênthật lớn lao.Cách đây bốn năm, thầy là giáo viên chủ nhiệm - dạy văn của chị - môn học mà chịyêu thích và có một chút đam mê. Thầy dẫn chị đến miền cổ tích huyền bí, nhữngcảm hứng lãng mạn và khí thế hừng hực, sục sôi của thơ ca cách mạng. Chị trìumến với lời giảng trong trẻo và đầm ấm của thầy. Trong giờ văn chị cảm giác mìnhhoá thân vào nhân vật. Khi buồn đau, tủi hận, khi nhục nhã, khi vui vẻ hồn nhiênvới những ước mơ phơi phới và cả những đau đáu cho ngày mai. Từ niềm đam mêấy chị trở thành một người học trò được thầy yêu thương, chăm chút chu đáo. vàthầy trong tâm trí chị, thầy là một nhân cách khá hoàn thiện, Chị tôn trọng, mếnyêu cái miền sáng ấy - đơn giản như người ta thích kim cương hơn là sỏi cuội. Em và gia đình đã định hướng thi vào trường nào rồi ? . Thầy hỏi. Chị nhoẻncười: Thầy bảo em nên thi vào trường nào để khỏi phải đối diện vời sự vấp ngãđầu tiên là thi rớt đại học? . Em có thích làm cô giáo không ? Nghề giáo cónhiều niềm vui nhưng không ít nỗi buồn. Cái duy nhất thúc giục thầy cô đó là đượcthấy học trò mình thành đạt . Ngày xưa thầy tự nguyện thi vào Sư phạm chứ ạ? . Hoàn cảnh của tôi khác Embây giờ . Chị không hòi gì thêm nữa, chị biết thầy là đứa trẻ lớn lên trong sự dìudắt, trong vòng tay yêu thương của ông bà nhưng lại thiếu bầu sữa ngọt ngào, lời ruầu lo của mẹ, những lời dạy bảo nghiêm khắc, ân cần của người cha.Chị thi mỗi trường sư phạm, và đậu. Ước mơ trở thành cô giáo đã ấp ủ trong chị từthời còn nhỏ, nó lại bùng lên dữ dội khi chị được là học trò của thầy. Thầy ủng hộchị. Ngày liên hoan thầy đàn, thầy hát. Bạn bè với những tiếng cười trong leo lẻo.Một trang sách sắp mở ra phía trước với bao điều mới lạ. Chị quay lại sân trườngyêu thương lần cuối, để tạm biệt những tàn phượng, những thảm cỏ đã cho chịnhững ngày hồn nhiên, êm ái. Chị gặp thầy. Tôi nghĩ thế nào Em cũng tới đây,Em là con người của hoài cổ mà! . Chị thoáng bối rối. Vài chú chim sâu chuyềncành hót líu lo. Thầy đọc thơ, chị chìm vào những dư vị lãng đãng, như trân mâymưa, cảm giác như mình say khước sau chén rượu ngon. Phải xa những gì đẹp đẽnhư thế này ư? Chị nghĩ thầm, đưa tay với c2nh phượng, đã có vài quả lúc lỉu.Thầy bỏ cặp kính xuống, đứng đối diện với chị. Chao ôi! Giá như chị có thể ngảđầu vào vai thầy để nói lên những lời biết ơn tha thiết đối với người đã chắp chochị đôi cánh. Vào đại học có nhiều điều phải đối diện. Chuyện học hành, ăn ở,chuyện bạn bè, rồi tình thầy trò, tình yêu nó rất khác thời phổ thông. Không cònđược vô tư nhiều nữa. Tôi mong và tin Em sẽ có những ngày tháng vui vẻ, giàu ýnghĩa trên giảng đường . Im lặng một lúc thầy tiếp: Ra ngoài đó Em viết thư vềnhé! Tôi chờ thư Em . Chị thoáng bối rối vì giọng nói chùng xuống của thầy, sauđôi kính chị vẫn nhận ra đôi mắt đa cảm của thầy có niềm sáng kỳ lạ. Nhận được thư Em, tôi như sống trong những ngày mình đang còn là cậu sinhviên năm nhất với bao bỡ ngỡ, hồi hộp. Hai mươi chín tuổi lại là một người thầy -nói điều ấy chắc là Em không tin nổi ? Ánh mắt tròn xoe của Em, những bài vănngắn gọn, súc tích của Em đã giúp tôi nhiều trong cuộc hành trình vĩnh cửu. Tậntrong đáy lòng tôi đã dành cho Em một tình cảm đặc biệt. Sự ưu ái của người thầydành cho đứa trò ngoan? Là một người anh muốn gần gũi, sẻ chia, dìu dắt đứa emgái ?Là sự giao thoa của tâm hồn ? Tôi không biết nữa! Tôi nói lên điều này có thể Emsẽ giận tôi. Nhưng tôi biết làm gì ? Đó là một lẽ thường phải không Em ?.... .......Đó là lá thư đầu tiên chị nhận được của thầy. Chị đọc bao đêm, nhạt nhòa nướcmắt. Trong sự cô quạnh của căn phòng với những người xa lạ chưa kịp thân quen,chị áp thư vào trước ngực, ngồi bên cửa sổ nghe gió vờn nhau mơn man. Nỗi nhớnhà, nhớ bạn bè, những ngõ xóm quạnh hiu chiều chiều lại rộ lên vì lũ trẻ. Lòngchị dâng lên sự hẫng hụt tột độ. ....Thầy đã nói đúng, ước gì em được ngồi lại trênlớp học thân thương, nơi có cái bảng đen sức góc, có cành bàng chĩa vào cửa sổ vànhững tró ngịch ngượm của bạn bè. Thầy ơi! Tất cả con người đều không có thướcđo để đo tình cảm phải không ? Em cũng thế! Và Em ước mong thầy mãi mãi làngười thầy tốt của tụi em. Và Em nguyện làm một trò nhỏ, một người Em gái cùngthầy sẻ chia những tâm sự trên nhà trường, giảng đường và trong cuộc sống. Thầyđừng giận Em, thầy nhé. Em mới hơn mười bảy tuổi mà!Những ngày rảnh rỗi, chị đạp xe qua các ngõ phố mà thầy đã từng qua, từng kể vớichị. Dần dần nó trở thành thú vui của chị. Hà - người bạn cùng phòng bảo: Màylãng mạn và nông Nỗi? Có thể như thế thật! Có lần thầy viết thư: Sa ...

Tài liệu được xem nhiều: