Danh mục

Phong Thần Diễn Nghĩa-Hồi 22

Số trang: 11      Loại file: pdf      Dung lượng: 156.95 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Lôi Khai và Ân phá Bại giục ngựa lướt tới thấy một người hình thù kỳ dị, thất kinh muốn quay ngựa lại , song sợ quân sĩ cười mình nhát gan, nên nhắm mắt hét lớn : - Nhà ngươi là ai dám cản đuờng chúng ta ?
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Phong Thần Diễn Nghĩa-Hồi 22 Hứa Trọng Lâm Phong Thần Diễn Nghĩa Hồi 22 Văn Vương thương con mữa thịt hóa thỏLôi Khai và Ân phá Bại giục ngựa lướt tới thấy một người hình thù kỳdị, thất kinh muốn quay ngựa lại , song sợ quân sĩ cười mình nhát gan, nên nhắm mắt hét lớn : - Nhà ngươi là ai dám cản đuờng chúng ta ? Ta là Lôi Chấn Tử , đứa con thứ một trăm của Văn Vương . Cha ta làkẻ nhân dức, thờ mẹ chí hiếu, thờ vua tận trung, lấy đạo dạy dân, lấy lễ trị thiên hạ. Trụ Vương ham mê tửu sắc, tàn ác phi thường, bắt cha ta cầm tù nơi Dũ Lý đã bảy năm, nay cho về nước sao còn theo bắt. Tavâng lệnh thầy ta xuống núi đưa cha ta về Tây Kỳ, không thèm giết các ngươi làm chi, hãy đem quân trở về . Lôi Khai và Ân Phá Bại đồng làm gan mắng lại :- A, chúng ta tưởng ngươi là thiên lôi trời sai xuống, ai ngờ cũng chỉ làxác phàm , con của một đứa khi quân bội chúa. Tướng mạo ngươi hungdữ như vậy mặc lòng , song chúng ta có thiên binh ngàn tướng, không đủ trị ngươi sao ? Nói rồi hè nhau xốc tới múa siêu đao chém liền. Lôi chấn Tử cầm gậy đồng đỡ ra thật mạnh, hét lên :Phong Thần Diễn Nghĩa - Bây muốn thử sức ta à ! Ta nghĩ vì có lời thầy dạy và có ý cha răn , nếu không ta giết cả binh tướng chúng bay như trở bàn tay . Lôi Khai và Ân phá Bại nghe tiếng hét như sấm đã hoảng hồn , còn dám đâu đấu chiến. Lôi chấn Tử nói : - Chắc chúng bay chưa thấy tài lực của ta , thôi để ta triển thần uy chochung bay thấy . Nói rồi liền vỗ cánh bay bổng lên cao, đáp xuống một tảng đá kêu Ân Phá Bại và Lôi Khai nói :- Ta khẽ cục đá nầy cho chúng bay thấy sức mặnh ta đến bực nào, liệu cái đầu chúng bay có cứng bằng cục đá này chăng ? Lôi chấn Tử đưa gậy lên trời , đập mạnh xuống một cái. Hòn đá vỡ tung lên, lăn xuống đè ngã một vùng cây cối. Ðập nát hòn đá lớn, Lôi Chấn Tử vỗ cánh bay xuống trước đầu ngựa , nói : - Bây giờ chúng bay muốn giao tranh với ta thì cứ đánh đi . Hai tướng thấy Lôi Chấn Tử sức mạnh như thần, nhìn nhau le lưỡi lắc đầu, kéo quân trở về. Lôi chấn Tử cười lớn , bay đến trước mặt Văn Vương thưa : - Con đã khuyên hai tướng Trụ trở lại Triều Ca rồi, vậy cha theo con đưa cha về Tây Kỳ cho sớm. Văn Vương nói :- Võ Thành Vương Hoàng Phi Hổ đã cho cha cờ lệnh tiễn, qua ải không ai dám ngăn trở , con không cần phải đưa đón làm gì ? Lối chấn Tử nói : - Nếu trình lịnh tiễn qua ải thì lâu lắm, e vua cho tướng khác theo bắtPhong Thần Diễn Nghĩa đàng trước ngăn đón , đàng sau truy binh cha làm cách nào về Tây Kỳ được. Con sẳn có cặp cánh thần xin cõng cha bay qua năm ải. Văn Vương nói : - Ðược vậy thì hay lắm , song bỏ con ngựa lại lòng cha không đành . Lôi Chấn Tử nói : - Mất ngựa nầy tìm ngựa khác, cha hãy lo thân cha làm trọng đã . Văn Vương nói : - Con ngựa nay theo cha đã bảy năm , chịu không biết bao nhiêu khổ cực, nay về nước bỏ nó đi là bạc nghĩa. Lôi Chấn Tử thưa : - Người quân tử cốt giữ đại sự , còn tiểu sự thì không nên câu chấp.VănVương lưỡng lự một hồi, rồi bưóc đến vưốt lưng con ngựa than :- Không phải ta muốn bỏ ngươi, chỉ sợ binh triều đuổi theo mang khốn. ngày từ giã, ngươi tìm nơi khác nương thân. Dứt lời, Văn Vương buồn bã, rơm rớm nước mắt ngâm bốn câu thơ : Cùng nhau muôn dặm đến Triều Ca Dũ Lý giam cầm chịu với ta Mắc nạn ải Ðồng nay cách biệt Ngươi tìm chũ khác chớ dần dà Thấy Văn Vương triều mến con ngựa mãi , Lôi Chấn Tử giục : - Xin cha lên lưng con mau kẻo trễ. Văn Vương nói : - Con bay cho khéo kẻo cha sợ lắm.Lôi Chấn Tử quỳ xuống đất đưa lưng cho Văn Vương leo lên , và nói :Phong Thần Diễn Nghĩa - Xin cha an lòng nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sẽ đến Tây Kỳ . Văn Vương vừa nhắm mắt lại. đã nghe gió thổi ù ù như giông bão. Lôi Chấn Tử bay qua năm ải, chỉ trong một tiếng đồng hồ, rồi đáp xuống chân núi Kim Kê.Văn Vương mở mắt ra, thấy phong cảnh Tây Kỳ ngờ như trong mộng. Bảy năm bị cầm nơi Dũ Lý giờ đây mới thấy rõ cố hương , lòng như mừng như tủi. Văn Vương khen : - Cũng nhờ sức con cha mới về được xứ sở. Lôi Chấn Tử thưa : - Nay cha đã về được Tây Kỳ , con xin trở lại núi Chung Nam để hầu hạ thầy con. Văn Vương ngơ ngác hỏi : - Sao con lại không về với cha ? Lôi Chấn Tử thưa : - Lúc ra đi thầy con có dặn, hễ đưa cha khỏi năm ải rồi phải trở về Chung Nam lập tức , đặng học thêm tài phép, ít lâu sẽ ra giúp nước. Nói rồi lau nước mắt lạy vua cha . Văn Vương cũng khóc từ giã.Sau khi Lôi Chấn Tử bay đi mất dạng, Văn Vương còn một mình lững thững đưới chân núi Kim Kê. Bởi tuổi già sức yếu nên đi suốt ngày hôm ấy mới tìm đến một thị trấn , vào quán cơm ăn uống rồi ngủ vùi cho đến sáng. Hôm sau, Văn Vương từ giã dời chân, tên tửu điếm cản lại hỏi: - Thưa ông, còn tiền rượu tiền phòng ông chưa tính . Văn Vương nói :Phong Thần Diễn Nghĩa - Ta đi lỡ đường tiền hết, ngươi cứ biên sổ cho nhớ, lúc ta về đến Tây Kỳ sẽ ...

Tài liệu được xem nhiều: