Hoàng Minh nhìn xa xa thấy Hoàng Cổn dẫn binh bố trận, liền nói với Long Hoàn : - Lão gia bố trận và để tù xa trước ải, tôi đoán chắc không phải điềm lành. Long Hoàn nói : - Ðể đợi ra mắt lão gia , xem lão gia dạy lẽ nào rồi sẽ tính.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Phong Thần Diễn Nghĩa-Hồi 33 Hứa Trọng Lâm Phong Thần Diễn Nghĩa Hồi 33 Hoàng Phi Hổ đánh ải Tụy ThủyHoàng Minh nhìn xa xa thấy Hoàng Cổn dẫn binh bố trận, liền nói với Long Hoàn : - Lão gia bố trận và để tù xa trước ải, tôi đoán chắc không phải điềm lành. Long Hoàn nói : - Ðể đợi ra mắt lão gia , xem lão gia dạy lẽ nào rồi sẽ tính. Mấy anh em đồng giục ngựa đến trước ải. Hoàng Phi Hổ bái Hoàng Cổn một cái, và thưa :- Con bất hiếu là Phi Hổ xin ra mắt phụ thân. Vì mặc giáp trong mình, làm lễ không trọn , xin phụ thân dung thứ. Hoàng Cổn trợn mắt hỏi : - Ngươi là ai đó ? Hoàng Phi Hổ thưa : - Con là Phi Hổ đây. Cha hỏi gằn làm gì vậy ? Hoàng Cổn nạt lớn : - Nhà ta phò Thiên tử bảy đời, lòng trung có một, chỉ biết ngay chúa thảo cha . Nay ngươi vì báo thù một con vợ mà làm hư tiếng bảy đời,Phong Thần Diễn Nghĩamất giống trâm anh, nhơ danh hào kiệt , ngươi đã không nhìn chúa còn kể gì cha ? Ngươi sống thì hổ với nhân gian, chết thì nhục với ông bàgiòng giống. Ta không nhìn đứa phản loạn là con, ngươi đừng gọi la là cha nữa. Hoàng Phi Hổ bị cha mắng, ngồi trên lưng trâu làm thinh không dám nói lại. Hoàng Cổn thấy vậy nạt lớn :- Súc sanh ! Ngươi muốn làm con thảo tôi ngay, hay muốn làm tôi loàn con giặc Hoàng Phi Hổ thưa : - Xin cha cắt nghĩa hai điều ấy cho con rõ . Hoàng Cổn nói :- Như ngươi muốn làm tôi ngay con thảo thì mau xuống yên, nạp mìnhđặng ta bỏ vào tù xa, giải về Triều Ca trị tội, chuộc lại tiếng xấu muônđời , còn như ngươi muốn làm tôi loàn, con giặc thì cứ đâm ta một giáo , khi ta chết rồi, mặc ý cho ngươi muốn phản Trụ đầu Châu, làm nhơ danh xú tiết. Hoàng Phi Hổ nghe nói liền thưa :- Xin cha đừng bắt tội con , để trẻ xuống yên để cha giải về kinh đô cho đẹp lòng cha . Dứt lời toan nhảy xuống lưng thần ngưu .Hoàng Minh lật đật cản lại nói lớn đừng xuống yên mà mang họa . BởiTrụ vương vô đạo chẳng kể đến tôi trung , làm nhiều điều thất đức nên bất đắt dĩ chúng ta mới phải như vầy . Ai lại không muốn ngồi hưởnggiàu sang , giử lấy quyền quí , bõ cái đã có , đi tìm cái chưa có , thật làPhong Thần Diễn Nghĩachuyện đau lòng . Lời xưa nói : Hễ chúa lấy lẻ đải tôi , thì tôi tận ngay thờ chúa . Nay vua chẳng chánh mà bắt tôi phải giữ trung làm sao ?Chúng ta đã qua khỏi năm ải, khỏ cực đủ điều, lẽ nào chịu chết oan ức.Hoàng Phi Hổ nghe Hoàng Minh nói , lòng lưỡng lự, ngồi cúi mặt làm thinh. Hoàng Cổn mắng lớn :- Hoàng Minh ! Ngươi là đứa nghịch tặc. Ta chắc con ta không có lòng quấy , chúng bây xúi giục con ta mới làm phản. Rất đổi trước mặt ta, các ngươi còn dám cản trở không cho Phi Hổ xuống yên , ấy là các ngươi chọc tức ta đó. Nói rồi lướt ngựa tới chém Hoàng Minh một đao. Hoàng Minh giơ búa ra đở , và nói :- Xin Lão tướng quân xét lại, hễ tôi trung phải thờ chúa thánh chứ chúa đã lỗi đạo, trở thành một hôn quân, mà chúng ta cớ theo phò, chẳng những đã mù quáng, mà còn giúp hôn quân có thế lực để hại nước hại dân. Làm một vị tôi thần cúi đầu phò một ông vua hôn ám không xấu hổ sao ? Vả lại hôn quân đã giết con gái mình, hại con dâu mình phủ phàng như vậy mà lão tướng không thấy tủi nhục trong lòng là cớ gì ? Hoàng Minh còn muốn nói nữa , nhưng Hoàng Cổn nói giận hét lớn : - Phản tặc ! Ngươi đừng đem ba tấc lưỡi khiêu gan ta. Hét rồi chém tiếp một đao. Hoàng Minh đứa búa ra đỡ, và nói :- Ba anh em Hoàng Phi Hổ là con , ba anh em Hoàng Thiên Lộc là cháu, lão tướng muốn nói thì nói, còn như bọn chúng tôi đây không phải là con cháu gì hết, lão tướng không thể ngăn cấm chúng tôi được.Phong Thần Diễn Nghĩa Dứt lời vung búa đánh với Hoàng Cổn. Châu Kỷ thấy vậy cũng xốc vào nói : - Tôi cũng xin chịu lỗi , không lẽ bỏ Hoàng Minh . Long Hoàn và Ngô Khiêm cũng nóng mặt xông vào đánh tiếp. Bốn tướng bốn góc vây Hoàng Cổn vào giữa .Hoàng Phi Hổ thấy bốn tướng vây đánh cha mình, nóng lòng nghĩ thầm :- Bọn nầy thật vô lễ , trước mặt ta mà nó dám vây đánh cha ta như vậy ? Bỗng nghe Hoàng Minh kêu lớn : - Chúng tôi đã cầm chân bác tại đây ,sao anh k ...