Danh mục

PHÒNG TRỌ BỐN NGƯỜI

Số trang: 16      Loại file: pdf      Dung lượng: 151.73 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 10,000 VND Tải xuống file đầy đủ (16 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Hà Nội đang bước vào những tháng ngày chuyển mùa, với những cơn mưa đến thường xuyên và dồn dập, khí mát của mùa thu đã hòa lẫn đâu đây trong cái oi ả ngày hè. Dưới màn mưa dầm dề, liên miên và không báo trước, cảnh vật bỗng trở nên âm u, mờ mịt, không gian có phần u ám, não nề. Cái không khí ấy rất dễ dàng đưa con người tới những cảm xúc lắng đọng
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
PHÒNG TRỌ BỐN NGƯỜIPHÒNG TRỌ BỐN NGƯỜIHà Nội đang bước vào những tháng ngày chuyển mùa, với những cơn mưa đếnthường xuyên và dồn dập, khí mát của mùa thu đã hòa lẫn đâu đây trong cái oi ảngày hè. Dưới màn mưa dầm dề, liên miên và không báo trước, cảnh vật bỗng trởnên âm u, mờ mịt, không gian có phần u ám, não nề. Cái không khí ấy rất dễ dàngđưa con người tới những cảm xúc lắng đọng, u hoài, hay nhớ tới những kỉ niệm đãxảy ra trong quá khứ. Những lúc ấy, nỗi nhớ tưởng chừng đã nguôi ngoai, tàn lạnhtrong tôi bỗng ào ạt ùa về như ngọn diêm sắp tàn mà bất chợt ai đó đổ dầu, khiếnngọn lửa trở nên cháy sáng mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Kí ức đã qua bỗng hiện về rõràng và lướt qua tôi như một cuốn phim tối màu, tua chậm, đã 2 năm trôi qua màcảm giác như mới xảy ra trong thoáng chốc.Ngày ấy, tôi mới chỉ là một cậu sinh viên tỉnh lẻ mới lên Hà Nội nhập học, vẫn cònđầy những bỡ ngỡ, ngượng ngập thuở ban đầu, chưa kịp thích ứng với một cuộcsống mới, đầy năng động và hối hả của một thủ đô ồn ã, náo nhiệt, bon chen. Trênlớp, tôi cũng chỉ mới quen một thằng bạn ngồi cùng bàn tên Trường, người HảiPhòng, gầy gò, với nước da nâu bóng đặc trưng của người duyên hải; vốn hợp cạnên rất nhanh chóng hai đứa trở thành bạn thân, đi đâu cũng cùng nhau như hìnhvới bóng.Ở một mình cũng buồn, tôi quyết định chuyển sang ở với Trường. Phòng đã cóTrường cùng 2 người nữa ở, cũng khá rộng rãi lại có gác xép. Bữa đầu tiên nhậpphòng, mấy anh em mua rượu đến uống, nhậu nhẹt say sưa, nhờ vậy tôi nhanhchóng quen 2 người còn lại trong phòng. Một người là anh Giang, dáng người caogầy, để lộ 2 mạng xương sườn, anh ở Tuyên Quang, trước là sinh viên Bách Khoa,sau bị đuổi học nên thi lại trường này. Người còn lại là Điệp, quê Nghệ An, dángngười cao lớn, chắc khỏe, nhưng lại ít nói, khó gần, gương mặt khá điển trai, cóphần già dặn trước tuổi.Cuộc sống sinh viên của tôi có lẽ vẫn cứ đều đặn trôi qua như vậy, sáng học ởgiảng đường, chiều ngủ, thời gian còn lại là những buổi đế chế thâu đêm suốt sángvới xóm trọ, thắng thì cười đùa ầm ĩ, thua thì tức tối chửi bới loạn xạ, đôi khi lại lànhững bữa rượu say sưa, chén chú chén anh, cười nói vui vẻ; nhiều khi cao hứng,cả xóm lại tụ tập rải chiếu ngồi ngoài sân hát hò còn thằng Điệp sẽ phụ trách phầnđệm đàn ghita. Sẽ chẳng có gì đáng nói về cuộc sống sinh viên bình thường đếngiản dị ấy nếu như những đứa cùng phòng tôi không lần lượt có người yêu. Đầutiên là Trường có một mối tình lãng mạn với cô bé đồng hương có nụ cười răngkhểnh dễ thương ở xóm trọ bên cạnh. Mở đầu, hai đứa chỉ nhắn tin qua lại, trêuđùa cho vui, từ xưng hô cậu tớ chuyển sang anh em, rồi cuối cùng yêu nhau lúcnào không hay. Tôi cũng thầm chúc mừng cho thằng bạn thân nhất thời đại học.Sau Trường là đến Điệp, tính Điệp khá kín tiếng nên cũng không kể gì nhiều chochúng tôi, nhưng nghe Điệp hàng đêm nói chuyện với một cô gái giọng đồnghương xứ Nghệ, chúng tôi cũng tự hiểu ắt là nó đã thoát khỏi hội độc thân rồi. Cònlại là anh Giang, dù anh không điển trai cho lắm, lại gầy gò, ốm yếu, ham chơi điệntử, nhưng không hiểu sao anh lại rất đào hoa, có lẽ bởi anh có tài nói chuyện haynhư hát, và rất galăng với phụ nữ. Nhiều lần bọn chúng tôi ở phòng cũng thấy ghentị khi có một vài cô gái cùng xóm trọ mỗi lần đi qua lại mời anh vào ăn cơm, hayđơn giản chỉ ghé qua phòng một vài phút để kể cho anh nghe vài câu chuyện. Bởiđào hoa, nên anh thường xuyên có suy nghĩ chẳng yêu người này thì yêu ngườikhác, để rồi cuối cùng tôi nhận ra rằng chẳng có một mối tình nào của anh kéo dàiquá hai tháng. Mỗi lần chia tay người yêu anh lại rủ lũ chúng tôi uống say tí bỉ choquên sầu, những mối tình chóng đến chóng đi chỉ đủ hạ gục anh trong một vàingày, để rồi một thời gian ngắn sau lại thấy anh vui vẻ, say đắm trong một mối tìnhmới.Nhiều khi tôi tự hỏi mình rằng, tại sao anh lại yêu nhiều đến thế, phải chăng tráitim anh quá rộng để chứa đựng vô vàn những mối tình nhanh đến nhanh đi. Nhưngmãi đến sau này tôi mới hiểu ra, tôi ước gì mình đã giống anh, đừng nên yêu hếttrái tim mình, để rồi cuối cùng sau này, tự biến mình trở thành kẻ đau khổ, tuyệtvọng nhất thế gian.Cái ngày tôi gặp mối tình đầu của mình là những ngày đầu tiên ngồi trên ghế giảngdường đại học. Ấn tượng đầu tiên của tôi về em là một cô bé ngồi bàn trên nhỏnhắn, xinh xắn, dễ thương với mái tóc xõa ra hai bên để lộ cái trán bướng bỉnh. Cómột lần đến muộn, em lại hớt hải chạy đến, rồi nở một nụ cười nhẹ nhàng, hai hàmrăng trắng bóng, em nói:- Cậu gì ơi, cho mình vào chỗ vớiTôi cũng cười, bảo:- Nói tên đã rồi mới cho vàoEm nở một nụ cười tinh ranh rồi dẫm lên bàn chân tôi đau điếng, rồi cứ thế mà đithẳng vào chỗ của mình. Mọi chuyện chỉ có đơn giản như vậy thôi, nhưng chẳngbiết chuyện gì đã xảy ra trong đầu tôi lúc ấy, mà sao bỗng dưng tôi không thể nàoquên được cái nụ cười dễ thương, cái giọng nói nhẹ nhàng, trong trẻo mới gặp. Tốivề nghĩ ...

Tài liệu được xem nhiều: